Đại tẩu, mùng ba tháng sau muội còn có thể đi thưởng hoa với tẩu không?
Trịnh Nhân Nhân nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng điều nàng quan tâm vĩnh viễn là những chuyện của tiểu cô nương kia.Hội ngắm hoa trong miệng nàng là yến hội do phủ Trưởng công chúa Vĩnh Nhạc tổ chức, chỉ những người thực sự có quyền lực trong kinh mới có thể nhận được thiệp mời, Dung Xu có một tấm, và nàng cũng đã đồng ý dẫn nàng ta đến đó.
Trịnh tiểu thư gọi sai rồi, ta đã không còn là đại tẩu của tiểu thư, như vậy đi. Ta sẽ nhường thiệp mời cho tiểu thư, nhưng ta sẽ không đi cùng tiểu thư nữa.
Dung Xu không thích tiểu cô này, nhưng cũng không chán ghét, Trịnh Nhân Nhân không xấu, chỉ là suy nghĩ nông cạn, quả thật không lên được mặt bàn. Nàng là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Trịnh gia, kém Trịnh Đình khoảng mười tuổi, lúc Dung Xu vào cửa, nàng còn là con nhóc mười mấy tuổi, không chịu nổi sóng gió gì, chính là người chiếm tiện nghi của Dung Xu.
Nhưng...
Trong lòng Trịnh Nhân Nhân ủy khuất, cho dù có thiệp mời, nếu Dung Xu không đi thì những quý phụ, quý nữ kia cũng sẽ không thèm để ý tới nàng nha! Yến tiệc ngắm hoa ở phủ trưởng công chúa tập hợp tất cả tài tử trẻ tuổi trong kinh thành, Trịnh Nhân Nhân không khỏi thầm hận Trịnh Đình, muốn ở bên ngoài nuôi ngoại thất cũng không nuôi kín một chút, hết lần này tới lần khác bị bắt gian ở trên giường, vô duyên vô cớ trì hoãn hôn nhân của nàng.Nàng nhìn Dung Xu, vừa tức vừa lo lắng, nhưng không ai để ý tới tâm tư nữ nhi của nàng.Trịnh lão phu nhân bây giờ thật sự bối rối, tuy rằng bà là thôn phụ vô tri không có văn hóa gì, nhưng bà cũng biết những năm gần Dung gia giúp đỡ bọn họ rất nhiều, hơn nữa của hồi môn Dung Xu đã trang trải hơn chín phần chi phí của Trịnh gia, vả lại trải qua năm năm vẫn là một núi vàng núi bạc.Trịnh gia sống một cuộc sống không khác gì quý nhân, dựa vào thể diện của Dung Xu, hiện giờ nếu thật sự hòa ly thì Trịnh gia sẽ không chịu nổi khí phái như vậy nữa, bảo đảm ngay cả căn nhà to như vậy cũng không nuôi nổi, chỉ riêng việc chăm sóc hoa cỏ và lương bổng của nô bộc cũng là một khoản chi tiêu kinh người, chứ đừng nói những khoản chi lẻ tẻ cho Trịnh Đình, một người xuất thân hàn môn, để mở rộng mối quan hệ trên quan trường.Trịnh lão phu nhân đang loay hoay, dao động giữa vinh quang của gia tộc và cháu trai, trong lòng bà vẫn có chút khinh thường người con dâu này, luôn cảm thấy nàng yêu con trai bà đến ngay cả mặt mũi của mình cũng không cần, cho nên Trịnh lão phu nhân vẫn nghĩ sự tình còn có đường xoay chuyển.
Con dâu à, Đình nhi nói cũng không sai, con đã năm năm không xuất hiện, nữ nhân luôn phải hỗ trợ phu quân dạy con cái, cho dù con có rời khỏi Đình Nhi cũng không thay đổi được cái bụng của con, tương lai còn có thể có người muốn lấy con sao? Con làm quyết tuyệt như thế, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe!
Trịnh lão phu nhân cảm thấy mình đã xuống nước như thế, Dung Xu nên cho bà mặt mũi.
Nước Đại Vân của chúng ta có phong tục, phu thê vô sinh có thể nhận nuôi con để kế thừa hương khói. Dung Xu nhà chúng ta sao có thể sợ không ai muốn?
Hoắc Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh lão phu nhân, Trịnh lão phu nhân còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt hung ác của Hoắc Tiêu, cuối cùng vẫn không dám tiếp tục..
Trịnh phu nhân, thiếp thân sẽ tuân thủ bổn phận của mình mà hầu hạ ngài và lang quân, nhà này chẳng lẽ còn thiếu một miếng cơm cho thiếp thân sao?
Hà Quyên giống như sợ mọi người quên mất sự tồn tại của nàng, ai oán quỳ gối trước người Dung Xu, kéo làn váy của nàng.Kỳ thật là làm nhiều lắm, thư hòa ly đưa ra mới biểu diễn như vậy.
Ta hòa ly không phải vì ngươi, mà là bởi vì Trịnh Đình.
Dung Xu nhanh chóng rút làn váy của mình ra, lui về phía sau vài bước, Hà Quyên còn muốn kéo lại, lại bị Hoắc Tiêu ngăn trở.Trịnh Đình nghe Dung Xu nói như vậy, một mảnh tâm tro tàn lại dấy lên hy vọng, nhưng hy vọng này lập tức bị tuyệt vọng thay thế.Dung Xu bình tĩnh nói:
Thật ra, ta chưa từng cản trở ngươi nạp thiếp.
Có lẽ bởi vì mối quan hệ gia đình ban đầu, có lẽ bởi vì không đủ yêu, Dung Xu chưa bao giờ vọng ngóng Trịnh Đình chuyên nhất, chỉ hy vọng phu thê có thể thẳng thắn đối đãi, sống với nhau êm đềm như nước chảy.