Trọng Sinh Chi Văn Hào Quật Khởi

Chương 106: Ngọc Thụ Lâm Phong



Chương 105: Ngọc Thụ Lâm Phong

Trên một chiếc ô tô đang hướng đến hiệu sách Văn Hoa Đường, Ôn Mỹ Kỳ ngồi ở ghế phụ xoay người lại, thò đầu nói:

“Hoắc tiên sinh, buổi ký tặng sách bắt đầu từ 8 giờ 30 sáng đến 11 giờ trưa, buổi chiều từ 1 giờ đến 3 giờ 30.”

Hoắc Diệu Văn đưa ánh mắt từ cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ trở lại phía trước, gật đầu với Ôn Mỹ Kỳ và nói:

“Ta biết rồi, tối qua về nhà ta đã xem lịch trình mà tiểu thư đưa.”

Khác với Hồng Kông, nơi phim võ hiệp đang dần chiếm lĩnh thị trường, Đài Loan hiện vẫn là thế giới của dòng phim văn nghệ và tiểu thuyết tình cảm. Bất kể sách hay phim thuộc thể loại này, nếu nội dung hay và được đầu tư chỉn chu, chắc chắn sẽ bán chạy.

Là nhân viên của nhà xuất bản Thanh Mộc, Ôn Mỹ Kỳ rất rõ cuốn 《 Ngọt Ngào 》 của Hoắc Diệu Văn bán chạy thế nào tại Đài Loan. Riêng ở Tân Bắc, cuốn sách đã bán được 70.000 bản, chiếm gần một phần ba tổng doanh thu toàn Đài Loan. Vì vậy, khi thông tin về buổi ký tặng sách tại Tân Bắc được công bố, lượng người tham gia dự đoán sẽ rất đông, khiến nàng phải nhắc nhở:

“Hoắc tiên sinh, lần này người đến buổi ký tặng có thể sẽ rất đông. Mặc dù chúng ta chỉ quảng bá ở Tân Bắc và Đài Trung, nhưng không loại trừ khả năng người từ nơi khác kéo đến. Vì vậy, khi ký tặng, ngài cố gắng hạn chế trò chuyện quá lâu với fan hâm mộ để tránh ùn tắc đám đông.”

“Ân, ta hiểu rồi.” Hoắc Diệu Văn, mặc dù chưa từng tổ chức buổi ký tặng sách, cũng hiểu rõ rằng khi lượng người quá đông, nếu giao tiếp quá lâu sẽ dễ gây ách tắc. Không phải hắn không muốn trò chuyện với fan hâm mộ, nhưng buổi ký tặng chủ yếu là ký tên và cảm ơn sự ủng hộ của họ.

Vài phút sau, khi xe rẽ qua một ngã ba và đi vào con đường khác, cảnh tượng trước mắt khiến Hoắc Diệu Văn bất ngờ. Một bên đường, người hâm mộ đứng xếp hàng đông nghịt, ít nhất cũng phải hơn ngàn người. Nếu không phải phía trước có một quảng trường nhỏ, hàng người xếp có lẽ đã kéo dài sang tận bên kia đường.

Tài xế dừng xe ở đối diện hiệu sách Văn Hoa Đường và nói với Ôn Mỹ Kỳ:

“Chỉ có thể dừng ở đây thôi. Trước cửa hiệu sách toàn là người, ta không thể lái xe vào được.”

Ôn Mỹ Kỳ gật đầu, quay lại nói với Hoắc Diệu Văn:

“Hoắc tiên sinh, chúng ta xuống xe thôi. Khi đi qua đó, ngài cố gắng che chắn một chút, dáng vẻ của ngài rất dễ bị fan nhận ra. Nếu bị chặn lại ở bên ngoài, sẽ dễ gây ra những rắc rối không cần thiết.”



Nghe vậy, Hoắc Diệu Văn không biết nên cười hay cảm thấy áp lực, chỉ im lặng gật đầu đồng ý.

Cả hai xuống xe, đi về phía hiệu sách Văn Hoa Đường. Trên đường, Hoắc Diệu Văn cố gắng tránh mặt những fan hâm mộ. May mắn là khoảng cách không xa, chỉ mất khoảng hai phút là họ đã vượt qua hàng người xếp dài, đến khu vực lều bạt dựng trước cửa hiệu sách.

Bên trong lều, một người đàn ông thấy Ôn Mỹ Kỳ và Hoắc Diệu Văn bước vào, ánh mắt sáng lên, vội vàng tiến tới với nụ cười trên môi:

“Ôn tiểu thư, vị này chắc hẳn là Hoắc tiên sinh phải không?”

Ôn Mỹ Kỳ gật đầu và giới thiệu:

“Quách tiên sinh, đây chính là tác giả của 《 Ngọt Ngào 》 Hoắc Diệu Văn.”

Quay người lại, nàng giới thiệu với Hoắc Diệu Văn:

“Hoắc tiên sinh, đây là Quách Nhược Phác, chủ nhân của hiệu sách Văn Hoa Đường. Địa điểm tổ chức buổi ký tặng hôm nay chính là do Quách tiên sinh cung cấp, và ngài ấy cũng đã hỗ trợ tuyên truyền trong suốt một thời gian dài.”

Hoắc Diệu Văn nhìn người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi trước mặt, đưa tay ra và cười:

“Đôn hề kỳ nhược phác, khoáng hề kỳ nhược cốc. Ông chủ Quách quả thực có một cái tên ý nghĩa, chẳng trách lại có thể mở được một hiệu sách lớn như vậy.”

“Hoắc tiên sinh cũng biết câu này trong 《 Đạo Đức Kinh 》 sao?” Quách Nhược Phác rất ít khi gặp người hiểu được ý nghĩa tên của mình. Nghe Hoắc Diệu Văn vừa nói đã nhận ra, hắn vui vẻ cười nói:

“Đôn hề kỳ nhược phác, khoáng hề kỳ nhược cốc. Câu này không phải ai cũng biết, những người chưa đọc 《 Đạo Đức Kinh 》 thì gần như không hiểu được.”

Hoắc Diệu Văn mỉm cười:



“Ta chỉ đọc qua một chút, biết sơ sơ thôi.”

Không đợi Quách Nhược Phác nói thêm, Ôn Mỹ Kỳ nhắc:

“Ông chủ Quách, đã đến giờ rồi, chúng ta nên bắt đầu thôi.”

“Đúng vậy, giờ cũng đông người lắm rồi. Nếu không phải nhờ ta sắp xếp vài nhân viên và có cảnh sát hỗ trợ duy trì trật tự, chắc chắn sẽ rất khó kiểm soát.” Quách Nhược Phác quay lại dặn dò vài câu với nhân viên hiệu sách, sau đó dẫn Hoắc Diệu Văn và Ôn Mỹ Kỳ đến một chiếc bàn đã được chuẩn bị sẵn. Trên bàn đặt sẵn vài chiếc bút máy và một lọ mực.

“Có người tới !!!”

“Ngươi mau nhìn, đúng như trên ảnh thật!”

“Không ngờ, chẳng trách Dịch Thư trong lời tựa lại nói rằng bà ngại ngùng khi bàn về vẻ ngoài của Hoắc tiên sinh. Thật sự rất đẹp trai, còn đẹp hơn trên ảnh nhiều!”

“Đây chính là Hoắc Dật Niên trong lòng ta! Có vẻ như Dịch Thư nói đúng, Phù Sinh (Kiếp Phù Du) đã đưa chính bản thân mình vào cuốn sách!”

Khi Hoắc Diệu Văn ngồi xuống ghế, những fan hâm mộ ở hàng đầu tiên ngay lập tức chú ý đến. Sau khi nhìn rõ diện mạo của hắn, bọn họ bắt đầu bàn tán xôn xao. Tiếng xì xào dần lan ra phía sau hàng người đang xếp, khiến nhiều nữ sinh không thể kìm nén tò mò, cố gắng nhón chân để nhìn. Nhưng tiếc là người quá đông, mà các nàng lại không cao, chỉ có thể sốt ruột chờ đợi, mong rằng người phía trước ký xong nhanh chóng để đến lượt mình. Được gặp gỡ Phù Sinh, nói vài câu với hắn, cũng đã cảm thấy mãn nguyện.

“Hình như người đến rồi!” Thanh Hà nghe thấy mọi người phía trước nhắc đến Phù Sinh, nàng vội quay lại gọi Trương Lị Nhân:

“Lị Nhân, Phù Sinh đến rồi, Phù Sinh đến rồi!!”

Lúc này, Trương Lị Nhân vẫn đang trò chuyện với Hồ Nhân Mộng về hoạt động của câu lạc bộ fan hâm mộ Kiếp Phù Du. Nghe Thanh Hà hét lên, nàng lập tức quay người, nhướn cổ nhìn về phía trước:

“Đâu? Đâu rồi?”



"Ở phía trước! Hình như đã bắt đầu ký sách cho fan rồi!" Thanh Hà phấn khích nói.

Trương Lị Nhân muốn bước ra khỏi hàng để nhìn rõ hơn, nhưng lại lo nếu rời đi sẽ mất chỗ, và cũng không tiện nhờ Thanh Hà giữ chỗ giúp vì sợ người phía sau phàn nàn. Nàng chỉ có thể nén sự hồi hộp và phấn khích trong lòng, sốt ruột hỏi:

“Khi nào mới đến lượt chúng ta?”

Hồ Nhân Mộng đứng phía sau, dù rất muốn sớm gặp tác giả của 《 Ngọt Ngào 》 là Phù Sinh, nhưng với tính cách điềm tĩnh, nàng lại càng giữ được bình tĩnh trong những tình huống thế này. Nàng thản nhiên nói:

“Hội trưởng, khi xếp hàng ta đã đếm rồi, phía trước có khoảng hơn 80 người. Nếu mỗi người mất tầm 20 giây để ký tên, thì khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến lượt chúng ta.”

“Gì? Lâu vậy sao!” Nghe phải chờ nửa tiếng, Trương Lị Nhân bĩu môi, cảm thấy hơi chán nản, nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận và bước vào khoảng thời gian chờ đợi đầy hồi hộp.

Vừa mới ngồi xuống, Hoắc Diệu Văn đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô nương đầu tiên trong hàng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô nương đó vừa che miệng vừa vô cùng phấn khích, đôi mắt long lanh đầy kích động. Nhìn thấy cảnh này, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói:

“Xin chào.”

“Á!!!” Cô nương vừa thấy nụ cười giống y như trong ảnh của Hoắc Diệu Văn, cả người như bùng nổ cảm xúc. Nàng ôm chặt cuốn sách, suýt chút nữa nhảy cẫng lên để thể hiện sự phấn khích của mình.

Tiếng hét của cô nương kéo theo sự chú ý của cả đám đông phía sau. Hàng loạt fan hâm mộ bắt đầu thò đầu ra để nhìn rõ tác giả 《 Ngọt Ngào 》. Khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Hoắc Diệu Văn, phản ứng của họ cũng không khác gì cô nương đầu tiên, tiếng hét phấn khích vang lên khắp nơi.

Mặc dù trước đó khi đi qua đám đông, Hoắc Diệu Văn đã nhận ra phần lớn người xếp hàng là nữ sinh, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng hắn không ngờ rằng tiếng hét của họ lại biến buổi ký sách thành một buổi gặp gỡ thần tượng.

Ôn Mỹ Kỳ đứng bên cạnh nhìn cảnh này, không khỏi mỉm cười bất lực. Nàng biết rằng nhờ cuốn 《 Ngọt Ngào 》 Hoắc Diệu Văn rất nổi tiếng ở Đài Loan, đặc biệt là với fan nữ. Nhưng nàng không nghĩ rằng chỉ cần nhìn thoáng qua hắn và nghe hắn nói vài câu cũng khiến những thiếu nữ tuổi 16, 17, 18 trở nên cuồng nhiệt đến vậy.

Ôn Mỹ Kỳ liếc nhìn Hoắc Diệu Văn đang ngồi trên ghế. Mái tóc được chải gọn gàng bóng mượt, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, chiếc kính gọng vàng tinh tế, cùng nụ cười mỉm nhàn nhạt nơi khóe môi. Tất cả tạo nên một dáng vẻ vừa quyến rũ vừa lịch lãm. Đừng nói đến những nữ sinh trẻ trung kia, ngay cả nàng cũng khó cưỡng lại sự thu hút của Hoắc Diệu Văn, một người toát lên khí chất nho nhã mà còn sở hữu khuôn mặt đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh.

Trong đầu nàng bỗng vang lên một câu thơ: “Tông chi tiêu sái mỹ thiếu niên, kiều như ngọc thụ lâm phong tiền.” (Tạm dịch: Thiếu niên tiêu sái, đẹp như cây ngọc đứng trong gió.)

( tấu chương xong )
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.