Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 1: Xuyên không



Chương 1: Xuyên không

Dưới tán cổ thụ rậm rạp của U Minh sâm lâm, Tâm An đứng lặng giữa một thế giới hoàn toàn xa lạ. Những tia nắng hiếm hoi xuyên qua kẽ lá, chỉ đủ để vẽ lên những vệt sáng mờ ảo giữa không trung, như những sợi tơ vàng lơ lửng trong một không gian bị lãng quên.

Không khí nơi đây đặc quánh, mang theo hương vị của đất ẩm, lá mục và thời gian cổ xưa. Tựa như khu rừng này đã tồn tại từ thuở thiên địa sơ khai, chứng kiến bao biến thiên của lịch sử, bao linh hồn đã đến và đi.

Tiếng gió rít qua những tán cây cao v·út, len lỏi qua những thân gỗ hàng nghìn năm tuổi, tạo nên thứ âm thanh rờn rợn như những lời thì thầm của những linh hồn thời cổ. Cả khu rừng dường như đang nín thở, chờ đợi một điều gì đó sắp sửa xảy ra. Sâu thẳm trong lòng, Tâm An cảm thấy một sự rét lạnh mơ hồ, không phải vì nhiệt độ, mà là một cảm giác bản năng, cảm giác khi con người đối diện với một thứ gì đó vĩ đại và vượt ngoài tầm hiểu biết.

Cậu không hiểu vì sao mình lại đến được nơi đây. Vốn dĩ, Tâm An đang đi du lịch cùng bạn bè, nhưng chẳng biết từ khi nào, đôi chân vô thức dẫn lối cậu lạc vào khu rừng âm u này. Khung cảnh xung quanh hoang sơ, nguyên thủy đến mức khiến người ta có cảm giác như đã rời khỏi thế giới hiện đại, bước vào một trang sách cổ đại chưa từng được lật giở.

Tâm An cẩn trọng tiến bước, bàn chân lướt nhẹ trên con đường mòn phủ đầy rêu phong. Mỗi bước đi vang lên âm thanh xào xạc, hòa vào tịch mịch của núi rừng. Cậu chợt nhận ra, tất cả âm thanh của thiên nhiên đều đã biến mất. Không tiếng chim hót, không tiếng côn trùng kêu, chỉ còn lại tiếng bước chân của cậu vang vọng như những giai điệu cô độc.

Càng đi sâu vào trong, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dường như có một thứ gì đó đang chờ đợi cậu phía trước. Và rồi, khi bước qua một gốc đại thụ phủ rêu dày đặc, tầm mắt cậu mở ra một cảnh tượng khiến hơi thở nghẹn lại.

Một khu di tích cổ xưa hiện ra giữa lòng rừng sâu, ẩn mình dưới những tán cây khổng lồ. Những tảng đá nặng nề, chất chồng thành những bức tường đồ sộ, bao phủ bởi địa y và hoa văn thần bí. Khắp nơi là những ký hiệu cổ đại, những bức phù điêu mô tả hình ảnh những con người quỳ bái trước các vị tiên nhân, những linh thú lừng lững chấn giữ thiên địa, những vì tinh tú xoay chuyển trong một thế cục khó lường.

Tim Tâm An đập mạnh. Cậu không thể tin vào mắt mình. Ở thế giới hiện đại này, khi mà từng tấc đất đều đã được con người khai phá, lại có một di tích khổng lồ như thế này bị c·hôn v·ùi trong bí ẩn. Cảm giác kích thích của một nhà thám hiểm dâng trào trong huyết quản.

Bước chân Tâm An dừng lại trước một cánh cổng đá cao lớn, phủ đầy hoa văn quái dị. Ở chính giữa, một biểu tượng hình tròn tựa như con mắt khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào cậu, sâu thẳm, vô tận, như muốn thấu tỏ linh hồn của kẻ đối diện.

Cảm giác bất an dâng lên, nhưng cũng có một thứ gì đó khiến cho cậu muốn tiến tới. Như thể nơi này đã chờ đợi cậu từ rất lâu, từ trước cả khi cậu được sinh ra vậy. Những tán cây cao lớn rung động trong gió, tạo thành những tiếng xào xạc trầm thấp, tựa như lời thì thầm của một thực thể vô hình đang mời gọi.

Tâm An hít sâu, tiến về phía cánh cổng. Ngay khi chạm đến thềm đá, một điều kỳ dị đã xảy ra.

Cánh cổng đá, vốn tưởng chừng nặng nề và bất động qua vạn năm, bỗng chậm rãi mở ra, không một tiếng động, như thể nó đang chào đón cậu bước vào bí mật đã bị vùi lấp.

Một thứ ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ phía bên trong. Không chút do dự, Tâm An bước vào. Khung cảnh trước mắt khiến cậu kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Một đại sảnh rộng lớn, hoàn toàn được xây bằng những phiến đá khổng lồ, trên bề mặt khắc đầy những phù văn cổ đại. Ánh sáng k·hông r·õ n·guồn g·ốc chiếu rọi khắp nơi, tạo nên một bầu không khí thần bí đến cực hạn.

Trên những bức tường, các hình ảnh khắc họa tiếp tục câu chuyện dang dở bên ngoài, những vị tiên nhân cưỡi linh thú bay lượn trên chín tầng trời, những cột sáng nối liền thiên địa, và những trận chiến kinh thiên động địa giữa thần linh và hung thú.

Nhưng tất cả những điều đó đều mờ nhạt đi khi Tâm An nhìn thấy vật thể đang lơ lửng giữa không trung.

Đó là một đóa hoa sen khổng lồ. Nó có mười hai cánh, mỗi cánh hoa tỏa ra một màu sắc khác nhau, hòa quyện tạo thành một vầng sáng rực rỡ mà huyền bí. Đóa sen không ngừng xoay tròn, chậm rãi nhưng mang theo một sức mạnh vô hình, như một bánh xe vận mệnh xoay chuyển từ thuở hồng hoang.

Một luồng khí tức tràn ngập uy nghiêm và thần thánh tỏa ra từ nó, khiến Tâm An có cảm giác như mình đang đứng trước một thực thể siêu nhiên, một thứ gì đó vượt xa khỏi sự hiểu biết của nhân loại.

Tâm An gần như nín thở. Cậu không biết mình đang đối diện với thứ gì. Một di vật của tiên nhân? Một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác? Hay một bảo vật mang theo sức mạnh có thể thay đổi vận mệnh của cậu?

Không cưỡng lại được sự tò mò, Tâm An chậm rãi tiến về phía trước. Bàn tay cậu run rẩy, vô thức vươn lên, chạm vào một cánh hoa.

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào, một cơn chấn động mãnh liệt nổ tung trong não bộ.

Một luồng sáng bùng lên, bao trùm toàn bộ đại điện.

Một lực hút khổng lồ kéo cậu vào trung tâm của nó.

Tâm An chỉ kịp cảm nhận một c·ơn l·ốc x·oáy ánh sáng cuốn lấy cơ thể. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, biến dạng. Những hình ảnh cuối cùng lọt vào mắt cậu là những phù văn trên tường đột ngột phát sáng, như thể chúng đang thức tỉnh sau vạn năm ngủ say.

Rồi, tất cả chìm vào bóng tối.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.