Dưới ánh sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa, Tâm An mở mắt dần dần thích nghi với khung cảnh trước mặt. Căn phòng đơn sơ, nhỏ bé, với những vách tường làm đất, trần nhà lợp lá cọ, mang đậm phong vị của một ngôi nhà thôn quê xa xưa. Không có những thiết bị điện tử, không có đèn điện, chỉ có những vật dụng mộc mạc bằng gỗ và đất nung, gợi lên cảm giác hoài cổ.
Cố gắng nâng tay lên, nhưng cảm giác yếu ớt lạ thường khiến Tâm An chợt giật mình. Bàn tay nhỏ nhắn, làn da mềm mịn, không có chút lực nào, Tâm An hoảng hốt phát hiện ra mình đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh. Kinh hoàng.
Tâm An muốn thốt lên một tiếng kinh ngạc, nhưng cổ họng chỉ phát ra những âm thanh ê a vô nghĩa. Miệng cậu há ra rồi ngậm lại, chỉ có thể vô thức quơ quào hai bàn tay nhỏ bé, nhưng ngay cả động tác này cũng rất vụng về. Trong lúc cậu còn đang chìm trong hoang mang, cánh cửa làm bằng tre bất chợt mở ra.
Một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào. Nàng chỉ khoảng hai mươi, gương mặt dịu dàng, đôi mắt sáng tựa ánh trăng, mang theo sự ấm áp và hiền hậu. Mái tóc dài đen nhánh được búi đơn giản, trên người mặc một bộ y phục vải thô giản dị nhưng sạch sẽ. Khi ánh mắt chạm đến Tâm An, nàng liền nở một nụ cười, nụ cười dịu dàng như mùa xuân tràn ngập khắp căn phòng nhỏ bé này.
Nàng cúi xuống, nhẹ nhàng bế cậu lên, động tác thành thục và tràn đầy yêu thương, như thể nàng đã quen với việc này từ lâu.
“Tiểu bảo bối, con tỉnh rồi sao?” Nàng khẽ nói, giọng điệu mềm mại như làn nước suối, mang theo tình thương của một người mẹ.
Tâm An mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
Chuyện gì đang xảy ra? Cậu không phải đang ở trong khu di tích cổ sao? Không phải vừa chạm vào đóa hoa sen thần bí sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn trở thành một đứa trẻ sơ sinh?
Đây phải chăng là một giấc mộng? Chưa kịp suy nghĩ thêm, người phụ nữ khẽ cười, đưa một ngón tay chạm nhẹ vào má cậu, trêu đùa một chút rồi nhẹ nhàng vạch áo lên, để lộ ra một bầu ngực căng tròn, ấm áp. Nàng ghé cậu sát vào, đầu cậu tựa lên lòng nàng, dòng sữa thơm ngọt từ từ chảy vào miệng. Tâm An toàn thân cứng đờ.
- Đây là…
Trong giây phút đó, Tâm An đột nhiên hiểu ra một sự thật. Cậu không còn là một thanh niên trưởng thành, mà là một đứa trẻ sơ sinh, một sinh mệnh hoàn toàn mới. Một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng cậu, bàng hoàng, kinh hãi, tiếc nuối... nhưng cũng có một chút gì đó của sự khởi đầu.
Tâm An không thể nói, không thể đi, thậm chí ngay cả một cử động nhỏ cũng phải cố gắng. Bây giờ, cậu chỉ có thể yên lặng chờ đợi… chờ đợi để khám phá bí ẩn của thế giới này, chờ đợi để tìm hiểu về thân phận mới của mình.
**********************
Dưới ánh chiều tà phủ nhẹ lên mái nhà tranh đơn sơ, những cơn gió nhẹ lướt qua từng rặng tre, mang theo mùi hương lúa chín thoang thoảng. Thôn Thảo Miếu nằm yên bình giữa thiên nhiên, tách biệt với thế giới rộng lớn bên ngoài.
Nơi đây, một thiếu niên khoảng mười tuổi đang miệt mài bổ củi. Cậu có dáng người cao ráo, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa vẻ trầm tĩnh vượt xa độ tuổi, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió. Điều đặc biệt nhất ở cậu chính là vết bớt hình hoa sen mười cánh ngay giữa trán, mang cho người ta cảm vừa huyền bí, vừa kỳ lạ.
Vết bớt ấy không chỉ khiến Tâm An nổi bật giữa đám trẻ trong thôn, mà còn như một lời nhắc nhở rằng cậu không thuộc về thế giới này. Bởi chính đóa sen này đã hút cậu vào vòng xoáy thời không, đẩy cậu đến đây, một thế giới vừa xa lạ, vừa quen thuộc, nơi những truyền thuyết về tiên nhân, yêu thú và đạo pháp huyền bí tồn tại song hành.
Tâm An khẽ thở dài, cậu đã sống ở đây mười năm rồi.
Từ một đứa trẻ sơ sinh không biết nói cười, Tâm An lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình họ Trương. Mặc dù không phải ruột thịt, nhưng cha mẹ nuôi luôn đối xử với cậu như con đẻ, không hề có chút phân biệt. Người trong thôn cũng quý mến cậu, bởi cậu không chỉ thông minh, hiểu chuyện mà còn có thân thể mạnh mẽ hơn người, hay giúp đỡ người khác.
Từ nhỏ, Tâm An đã phát hiện bản thân có thể chất khác thường. Trong khi những đứa trẻ khác còn chật vật tập gánh nước, thì cậu đã có thể nhấc hai thùng đầy một cách nhẹ nhàng. Chẻ củi, vác gỗ, những việc nặng nhọc của người trưởng thành, cậu cũng làm dễ như trở bàn tay.
Nhưng dù vậy, Tâm An chưa bao giờ kiêu ngạo, cậu luôn khiêm nhường, chăm chỉ, khiến người trong thôn ai nấy đều tấm tắc khen ngợi, trở thành con nhà người ta trong mắt mọi người.
Từ khi hiểu chuyện Tâm An biết mình được một tiều phu nhặt được trên núi mang về. Khi ấy, nhà họ Trương vừa có thêm một đứa trẻ, người vợ mới sinh cũng vui vẻ nhận nuôi cậu nên người tiều phu đó đã giao cậu cho nhà họ Trương nuôi nấng. Nhờ vậy, cậu có một gia đình, có một cái tên đó là Trương Tâm An, ngoài ra cậu còn có một người em nữa, đó là Trương Tiểu Phàm.
Từ những câu chuyện của người trong thôn, Tâm An đã nghe qua cái tên Thanh Vân Sơn, Thanh Vân Môn, về những tiên nhân có thể phi thiên độn địa, tay cầm thần kiếm trảm yêu trừ ma. Rồi đến những đứa trẻ cùng làng, nổi bật lên có Lâm Kinh Vũ và người đặc biệt là Trương Tiểu Phàm. Tâm An liền xác định được mình đã xuyên qua đến Tru Tiên thế giới.
- Tâm An, mau về tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm.
Đúng lúc này, một giọng nói vui vẻ vang lên, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ. Tâm An ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên có dáng người gầy gò chạy đến. Đó là Trương Tiểu Phàm, đứa con ruột của cha mẹ nuôi cậu. Nhìn thấy cậu thiếu niên này, đôi mắt của Tâm An không khỏi hiện lên vẻ đầy tiếc thương.
- Ngươi về trước đi, ta chặt nốt mấy khúc củi này rồi sẽ về.
Trương Tiểu Phàm nghe vậy liền gật đầu rồi chạy đi. Nhìn theo bóng lưng hắn, Tâm An khẽ thở dài. Mười năm rồi, cậu cũng biết theo nội dung cốt truyện thì thôn làng yên bình này sắp phải đối mặt với thảm hoạ to lớn.
Nhớ đến cha nuôi Trương Đại Sơn là một tiều phu chất phác, lưng rộng vai to, đôi tay chai sạn vì suốt ngày cầm rìu đốn củi. Tuy bề ngoài trông có phần nghiêm nghị nhưng ông lại là người thương con vô cùng.
Những lúc trời mưa gió, ông sẵn sàng nhường chiếc áo khoác ấm nhất nhất của mình để che chắn cho Tâm An và Tiểu Phàm. Mỗi khi vào rừng kiếm củi, nếu tìm thấy tổ chim hay những loại quả dại ngon, ông đều hái về cho con hai đứa.
Mẹ nuôi Lý Thị lại là người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, quanh năm vất vả lo toan cho gia đình. Bà luôn dành phần thức ăn ngon nhất cho con cái. Có những hôm trời rét buốt, bà lại ngồi khâu từng mũi kim vụng về trên chiếc áo cũ, vá lại cho con trai mặc. Lòng bà chỉ mong sao hai đứa trẻ có thể lớn lên khỏe mạnh, bình an.
Cùng với hình ảnh những người nông dân chất phác, mặc dù cuộc sống khó khăn thiếu thốn nhưng luôn lạc quan và bao dung. Tất cả những điều này theo thời gian khiến cho lòng của Tâm An ngày một nặng trĩu. Cũng nhắc nhở Tâm An rằng đây không phải là trong truyện, mà là những con người bằng da, bằng thịt sống sờ sờ trước mắt cậu.
Nhưng với thân thể nhỏ bé hiện tại, Tâm An không có khả năng xoay chuyển được điều gì, liền chính bản thân cậu cũng không biết là có còn sống sót qua kiếp nạn này được không. Mặc dù nhiều lần suy nghĩ tốt nhất là bỏ chạy khỏi thôn này, nhưng nhìn đến những người nông dân, cha mẹ nuôi khiến cho Tâm An không làm được điều đó.
Tâm An tình nguyện để bản đối mặt với nguy hiểm cũng chỉ muốn cố gắng đổi lấy một tia nhỏ nhoi có thể trợ giúp thôn làng này thoát nạn. Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tâm An càng trở lên kiên định, rìu trong tay một nhát chẻ đôi thanh củi trước mắt, sau đó nhặt lại rồi buộc bọn chúng lại với nhau rồi hướng về phía nhà đi đến.
Đúng vậy, chính là nhà, bởi từ khi đến thế giới này chỉ có nơi đó mang đến cho Tâm An sự ấm áp, sự che chở và thương yêu. Mặc dù tâm trí từ kiếp không thể khiến cho cậu đem bọn họ trở thành cha, mẹ đúng nghĩa nhưng niềm biết ơn chưa bao giờ vơi đi trong lòng cậu. Trong ánh chiều tà, Tâm An trong lòng càng trở lên kiên định trở về.