Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 14: Cực hạn



Chương 14: Cực hạn

Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, từng cụm mây trôi lững lờ như được phủ một tầng lụa mỏng sắc vàng rực rỡ. Thông Thiên Phong vào buổi hoàng hôn đẹp đến nao lòng, nhưng cũng không kém phần tĩnh lặng và uy nghiêm. Gió núi thổi qua, mang theo hơi sương thanh lãnh từ rừng trúc xa xa, khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa một bức tranh sơn thủy hữu tình.

Trên đỉnh núi, một đạo nhân bạch y đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm sâu như biển cả, lặng lẽ quan sát đồ đệ của mình. Người này chính là Đạo Huyền Chân Nhân chưởng môn Thanh Vân Môn, nằm trong top những người đạo hạnh cao nhất thiên hạ.

Dưới chân ông, một thiếu niên khoác đạo bào màu xanh lam đang ngồi xếp bằng trên một phiến đá lớn. Mái tóc đen dài buộc lỏng, khuôn mặt tuấn tú nhưng mang theo vẻ trầm ổn hiếm thấy ở người cùng tuổi. Hai mắt cậu khép hờ, hô hấp đều đặn theo một nhịp điệu thần bí, toàn thân như hòa vào thiên địa.

Người thiếu niên đó chính là Tâm An, đệ tử mà Đạo Huyền Chân Nhân vừa thu nhận cách đây không lâu.

Từ ngày bái nhập môn hạ Thanh Vân môn, Tâm An đã trải qua một tháng tu hành gian khổ trên Thông Thiên Phong. Mỗi ngày, khi trời vừa sáng, cậu đã l·ên đ·ỉnh núi rèn luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo, từng bước dẫn dắt linh khí lưu chuyển qua huyệt đạo, không ngừng cường hóa kinh mạch. Đến đêm, cậu lại trở về phòng, nhập định vận chuyển Đại Phạn Bàn Nhược nhập thân tịch duyệt, rèn đúc thân thể.

Vốn dựa theo tốc độ tu luyện thông thường, Tâm An dự tính chỉ cần ba ngày là có thể đột phá tầng thứ nhất, nhưng khi dẫn khí vận hành công pháp đến lần thứ mười tám. Tâm An cảm thấy đây chưa phải là cực hạn của mình.

Sau đó Tâm An lập tức bẩm báo với Đạo Huyền Chân Nhân, xin lời khuyên và chỉ đạo từ sư phụ. Đạo Huyền Chân Nhân cũng không quá kinh ngạc, bởi chính ông và vị sư đệ năm xưa cũng là người vượt qua giới hạn này, tiếp tục rèn đúc căn cơ.

Đây cũng được coi như thước đo của tu luyện sau này, người bình thường không đột phá được cực hạn, sau này không có cơ duyên khác thì tu vi thường không quá cao. Còn đối với những tu sĩ vượt qua cực hạn thì vượt cực hạn càng nhiều thì căn cơ càng thâm hậu, con đường tu hành sau này sẽ rộng mở hơn xa người thường.

Giống như xây nhà vậy, nền móng càng vững chắc thì xây lên được càng cao và ngược lại. Nhẫn nại, kiên trì, không nóng vội cầu thành quả, đây chính là tố chất cần có của một thiên tài chân chính.

Từ đó về sau, mỗi buổi chiều, Đạo Huyền Chân Nhân đều dành thời gian chỉ đạo riêng cho Tâm An, từng bước hướng dẫn cậu đi trên con đường tu hành chính đạo. Được Đạo Huyền Chân Nhân đích thân dạy bảo khiến Tâm An được lợi ích rất lớn, ngoài những kinh nghiệm quý báu được truyền thụ, Tâm An còn tránh đi rất nhiều bước lòng vòng giúp cậu tiết kiệm được rất nhiều thời gian.



Hôm nay, khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, một lần nữa Tâm An lại ngồi trên phiến đá lớn, tập trung vận chuyển công pháp. Khí tức trong cơ thể cậu lưu chuyển như dòng nước chảy xiết, từng luồng linh lực tinh thuần len lỏi qua các huyệt đạo, không ngừng cường hóa gân cốt. Khi đến lần vận hành thứ một trăm chín mươi sáu, Tâm An bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia tinh quang.

Tâm An có thể cảm nhận rất rõ ràng, thân thể mình đã đạt đến cực hạn, cho dù có tiếp tục vận hành công pháp bao nhiêu lần đi nữa cũng không thể tăng cường thêm được nữa. Tâm An đứng dậy, chỉnh lại đạo bào rồi chậm rãi bước về phía mỏm đá nơi Đạo Huyền Chân Nhân đang đứng. Cậu khom người hành lễ, giọng nói trầm ổn vang lên trong không gian tĩnh lặng:

- Sư tôn, hôm nay đệ tử đã vận hành công pháp một trăm chín mươi sáu lần, cảm giác đã đạt cực hạn. Xin sư tôn ban cho công pháp tầng hai để tiếp tục tu luyện.

Đạo Huyền Chân Nhân nghe vậy, mặc dù tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng trong lòng chấn động không thôi.

Một trăm chín mươi sáu lần?

Đây là một con số vượt xa dự đoán của Đạo Huyền Chân Nhân. Thông thường, các đệ tử bình thường chỉ có thể duy trì từ mười tám đến hai mươi lăm lần đã đạt cực hạn, người tài ba hơn thì hướng lên trên cũng khoảng trên dưới năm mươi lần. Liền tính xem như chính Đạo Huyền Chân Nhân và sư đệ năm xưa cũng được xưng là kinh tài tuyệt diễm cũng chỉ hơn một nửa số lần của Tâm An một chút.

Vậy mà đứa bé trước mặt ông lại có thể vận hành đến một trăm chín mươi sáu lần.

Nội tâm Đạo Huyền Chân Nhân rung động, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản. Chỉ có ánh mắt ông trở nên sâu thẳm hơn, ẩn giấu một tia tán thưởng hiếm thấy.

“Con rất tốt.” Ông khẽ gật đầu, giọng nói mang theo sự hài lòng.

Nhìn Tâm An vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay hưng phấn. Đây cũng chính là điều khiến Đạo Huyền Chân Nhân càng thêm vừa ý.



Một người tu hành chân chính, không phải chỉ có thiên phú, mà còn cần một tâm tính vững vàng. Không bị thành tựu nhất thời làm dao động, không bị những lời khen ngợi làm lay chuyển.

- Người tu hành phải biết tùy theo căn cơ mà tiến từng bước vững chắc. Con có thể kìm lại không nóng vội đột phá, suốt một tháng cẩn thận trui rèn, không tham cầu nhanh chóng, đủ thấy tâm tính của con rất vững vàng.

- Đây là khẩu quyết tầng thứ hai. Con hãy ghi nhớ.

Cũng giống như lần trước, Đạo Huyền chân nhân chỉ cần niệm đến lần thứ ba là Tâm An đã nhớ kỹ.

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn cậu một lát, rồi trầm giọng nói:

- Được rồi, tâm pháp ta cũng truyền xong. Mấy hôm tới ta có chút chuyện quan trọng, không thể chỉ đạo con tu luyện. Nếu có khó khăn, có thể đến tìm ta, ta sẽ giải đáp.

Nói xong, không đợi Tâm An đáp lời, Đạo Huyền Chân Nhân liền rời đi, bóng dáng rất nhanh chóng biến mất giữa trời hoàng hôn.

Gió chiều thổi qua đỉnh Thông Thiên Phong, mang theo hơi lạnh từ rừng trúc xa xa, lướt nhẹ qua mái tóc đen dài của Tâm An. Cậu đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng sư tôn khuất dần giữa tầng mây đỏ rực của buổi hoàng hôn.

Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lá trúc xào xạc và tiếng tim đập vững vàng trong lồng ngực.

Tâm An hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng tấc da thịt căng tràn sinh lực, từng sợi gân cốt rắn chắc chưa từng có. Một tháng khổ luyện, hai môn công pháp cao thâm vốn có cách tu luyện khác biệt và xung khắc nhau lại được chính cậu tu hành thành công, đồng thòi giúp cậu rèn đúc nên một căn cơ vững chắc mà trước đó hầu như chưa từng có một ai đạt được.



Từ một đứa trẻ yếu ớt không thể bảo vệ chính mình, Tâm An đã bước lên con đường tu hành, con đường mà từ giờ trở đi có thể giúp cậu nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.

Bầu trời trước mặt rộng lớn vô tận, tựa như vận mệnh phía trước vẫn còn mờ mịt nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Tâm An đã đến thế giới này bao lâu rồi? Một năm? Hai năm? Những ký ức về kiếp trước đã dần phai nhạt, nhưng những đau thương ở kiếp này lại khắc sâu vào tận tâm can. Lần đầu tiên chứng kiến máu nhuộm cả thôn làng, lần đầu tiên bất lực đứng trước sự tàn khốc của thế gian, lần đầu tiên hiểu ra rằng ở thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lựa chọn số phận của mình.

Nỗi đau, sự căm hận, nỗi sợ hãi… tất cả đều đã tôi luyện nên một Tâm An như bây giờ. Một giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt.

Là đau thương hay là hạnh phúc? Chính Tâm An cũng không thể nói rõ. Nhưng ngay khi giọt nước mắt ấy vừa rơi xuống, bàn tay nhỏ bé đã nhanh chóng lau đi. Cậu không cho phép mình yếu đuối. Cậu không còn là đứa trẻ ngày nào nữa.

- Không được yếu đuối.

- Không được mềm lòng.

Tâm An không cho phép bản thân dừng lại, cũng không cho phép mình bị quá khứ trói buộc. Những gì đã mất không thể lấy lại, nhưng những gì còn lại, cậu nhất định sẽ bảo vệ đến cùng.

Đứng trên đỉnh Thông Thiên Phong, đối diện với bầu trời rộng lớn vô tận, Tâm An siết chặt tay, ánh mắt lóe lên tia kiên định.

Một ngày nào đó, cậu sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức không ai có thể định đoạt số phận của cậu nữa.

Một ngày nào đó, chính cậu sẽ là người nắm giữ thiên địa, xoay chuyển càn khôn.

Bầu trời đỏ rực, ánh nắng cuối ngày bao phủ lên thân hình nhỏ bé của Tâm An. Nhưng không thể bao phủ được một ý chí sắt thép đang c·háy r·ừng rừng rực trong tim cậu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.