Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 3: Lão hoà thượng



Chương 3: Lão hoà thượng

Dưới bầu trời chiều dần buông xuống, thôn Thảo Miếu vẫn giữ nguyên nét yên bình vốn có. Những làn khói bếp nhẹ nhàng tỏa ra từ các mái nhà tranh tạo nên một bức tranh quê hương giản dị mà ấm áp. Tiếng cười nói rôm rả vang lên từ những người nông dân đang thu xếp nông cụ sau một ngày dài làm việc, bọn trẻ con nô đùa chạy nhảy khắp con đường làng đầy bụi đất, để lại những dấu chân nhỏ bé in hằn trên mặt đất khô cằn.

- Xú tiểu tử, mi chạy đi đâu đó?

Tiếng quát lớn vang lên, phá tan không gian yên ả của buổi hoàng hôn.

Một đám trẻ khoảng bốn, năm đứa hò hét rượt đuổi theo một cậu bé nhỏ nhắn phía trước. Người dẫn đầu là một đứa trẻ chừng mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng rực ánh lên vẻ tinh nghịch.

Cậu ta không ai khác chính là Lâm Kinh Vũ, người luôn được coi là “đại ca” trong nhóm trẻ con của thôn, bởi vì Trương Tâm An rất ít khi chơi chung cùng bọn chúng nên vị trí đại ca này là danh xứng với thực.

Đứa trẻ đang chạy phía trước chính là Trương Tiểu Phàm, kém Lâm Kinh Vũ hai tuổi, dáng người nhỏ bé nhưng vô cùng lanh lợi. Cậu vừa chạy vừa ngoái đầu lại, nở một nụ cười ranh mãnh rồi lè lưỡi trêu chọc:

“Lâm Kinh Vũ, mi tưởng ta ngốc chắc?”

Nói xong, Tiểu Phàm lập tức cắm đầu chạy nhanh hơn, đôi chân bé nhỏ tung bụi mù mịt trên con đường đất.

Tiếng cười đùa vang vọng khắp thôn xóm, bọn trẻ đuổi nhau qua những mái nhà tranh, băng qua những hàng rào tre xanh mướt, rồi vô tình tiến đến một khu vực hoang vắng ở phía đông thôn, nơi có một tòa miếu cỏ cũ kỹ, từ lâu đã không còn ai lui tới.

Tòa miếu này từ bao năm nay vẫn đứng lặng lẽ giữa đồng hoang, những bức tường gạch loang lổ phủ đầy rêu xanh, mái tranh xộc xệch, cửa gỗ mục nát gần như đổ sụp. Mỗi khi trời nổi gió, những tấm ván cũ lại kêu kẽo kẹt như muốn kể về những tháng năm hoang phế.

Trương Tiểu Phàm chạy thẳng vào miếu, nhưng do quá vội vàng, cậu không để ý đến một tấm ván gãy trên bậc cửa. “Bịch!” Một tiếng trầm đục vang lên, cả người cậu ngã nhào xuống nền đất đầy bụi.

Bọn trẻ phía sau thấy vậy liền cười ầm lên, nhanh chóng xông vào trong, vây lấy thằng bé.

Lâm Kinh Vũ chống nạnh, cười đắc thắng: “Bắt được rồi! Lần này ngươi không còn gì để nói nữa phải không?”

Trương Tiểu Phàm chống tay ngồi dậy, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ bướng bỉnh. “Không tính! Ngươi ám toán ta, vậy sao tính được?”

Lâm Kinh Vũ tròn mắt, cau mày nói: “Ta ám toán ngươi lúc nào?”



Trương Tiểu Phàm hất cằm, giọng đầy ấm ức: “Giỏi lắm Lâm Kinh Vũ, ngươi dám nói tấm ván cửa kia không phải ngươi đặt ở đó ư?”

Lâm Kinh Vũ tức đến đỏ mặt, vung tay quát lớn: “Ta đời nào làm vậy! Ngươi đừng có mà ăn vạ!”

Thằng bé vẫn lì lợm không chịu nhận thua. Cơn giận của Lâm Kinh Vũ cũng theo đó mà bốc lên, cậu ta chợt bước tới, dùng hai tay chặn cổ Trương Tiểu Phàm, nghiến răng nói:

“Nói rồi, bắt được là phải nhận thua. Ngươi phục hay không phục?”

Trương Tiểu Phàm mím môi, không nói một lời.

Lâm Kinh Vũ thấy vậy càng thêm tức tối, bàn tay vô thức siết chặt hơn:

- Phục hay không phục? Phục hay không phục?

Trương Tiểu Phàm cảm thấy hơi thở của mình bị chặn lại, ngực dồn dập lên xuống, gương mặt dần tái nhợt. Nhưng trong đôi mắt của cậu vẫn ánh lên một sự kiên trì cứng cỏi, một chút gì đó bất khuất, một chút gì đó ngang ngạnh không chịu cúi đầu.

Những đứa trẻ xung quanh dần nhận ra có điều gì đó không ổn, chúng nhìn nhau, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt, nhưng không ai dám lên tiếng ngăn cản.

Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm ấm vang lên, nhẹ nhàng mà uy nghiêm:

- A di đà Phật, mau dừng tay.

Một bàn tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ bỗng dưng vươn ra, nhẹ nhàng búng vào cổ tay Lâm Kinh Vũ.

- Bốp

Chỉ một cú chạm nhẹ, nhưng như có một luồng lực kỳ lạ truyền tới, khiến cả người cậu bé run lên, hai tay lập tức buông lỏng.



Trương Tiểu Phàm ngã xuống, ho sặc sụa, tham lam hớp từng ngụm không khí quý giá. Đôi mắt cậu hơi dại đi, nhưng vẫn cố gắng định thần, ngước nhìn người vừa lên tiếng.

Từ trong bóng tối của ngôi miếu, một dáng người già nua dần hiện ra.

Đó là một lão hòa thượng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu bởi năm tháng. Ông khoác trên người một chiếc cà sa cũ sờn, dáng vẻ tiều tụy như một lão hành khất lang thang. Nhưng đôi mắt ông lại vô cùng sâu thẳm, như thể đã chứng kiến biết bao thăng trầm của thế gian.

Tay trái ông cầm một xâu tràng hạt bích ngọc lấp lánh, nhưng kỳ lạ thay, trong những viên ngọc xanh biếc ấy lại có một viên đá màu tím sẫm, tối tăm và u ám, không hề phát ra chút ánh sáng nào.

Ông nhìn bọn trẻ một lượt, rồi ánh mắt dừng lại trên người Trương Tiểu Phàm, chậm rãi hỏi:

- Tiểu thí chủ, vừa rồi chỉ cần nhận thua một câu là xong, cớ sao lại cố chấp đến vậy? Nếu không có ta ra tay, chỉ e ngươi đã gặp chuyện chẳng lành rồi.

Trương Tiểu Phàm sững sờ, trong lòng bỗng dưng dậy lên một cảm giác kỳ lạ. Quả thật, lão hòa thượng nói không sai. Nhưng tại sao lúc đó, cậu lại không thể nói ra hai chữ “Ta thua”? Chính bản thân Tiểu Phàm cũng không rõ.

Lâm Kinh Vũ kéo tay Tiểu Phàm, thấp giọng nói: “Tiểu Phàm, lão hòa thượng này kỳ quái quá, chúng ta đừng để ý lão.”

Nói đoạn, cậu ta kéo Tiểu Phàm rời khỏi ngôi miếu cũ. Bọn trẻ khác cũng lập tức chạy theo.

Trương Tiểu Phàm bước đi, nhưng khi vừa ra đến cửa miếu, cậu bỗng ngoảnh đầu lại.

Trong bóng tối, lão hòa thượng vẫn đứng yên nơi đó, nhưng gương mặt ông đã bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ còn lại một dáng hình mơ hồ.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng càng thêm rõ ràng, nhưng Tiểu Phàm nhanh chóng lắc đầu, gạt đi suy nghĩ ấy. Trời đã dần tối, cậu phải mau chóng trở lại thôn rồi gọi Tâm An về nhà ăn cơm.

Dưới ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng trời, Tâm An vẫn chăm chú bổ từng nhát rìu xuống khúc gỗ già cỗi. Tiếng “cộc cộc” vang đều đặn, hòa cùng làn gió chiều mang theo hơi thở của đồng nội. Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, nhưng hôm nay, dường như mỗi nhát chẻ đều thiếu đi sự vững vàng thường thấy. Cả ngày hôm nay, một cảm giác bất an mơ hồ cứ len lỏi trong lòng, khiến tâm trí Tâm An không thể nào yên tĩnh như mọi ngày.

Bỗng từ xa, một giọng nói trong trẻo cất lên, phá tan bầu không khí trầm lắng:

- Tâm An, mau về ăn cơm thôi.

Ngẩng đầu lên, Tâm An thấy Trương Tiểu Phàm đang chạy về phía mình, mái tóc rối tung, quần áo lấm lem bụi đất, trên gương mặt tròn trịa còn dính vài vệt bẩn. Nhìn dáng vẻ lếch thếch của thằng bé, Tâm An không khỏi bật cười, nhưng chưa kịp lên tiếng, Tiểu Phàm đã phấn khích kể:



- Hôm nay trong thôn chúng ta xuất hiện một lão hòa thượng rất lạ, người gầy đét, nhìn cứ như quỷ đói ấy.

Nói xong, Tiểu Phàm chằm chằm nhìn Tâm An, như thể mong chờ phản ứng gì đó từ cậu. Bởi từ lúc gặp lão hòa thượng kia, trong lòng Tiểu Phàm vẫn luôn có một cảm giác khác thường, nhưng cậu không biết phải diễn tả như thế nào.

Vừa nghe đến hai chữ "lão hòa thượng" sắc mặt Tâm An lập tức thay đổi. Toàn thân cậu cứng đờ, hai mắt mở to lộ rõ sự hoảng sợ hiếm thấy.

- Ngươi nói cái gì?

Giọng Tâm An hơi run, gần như bật thốt lên.

- Ngươi thực sự thấy một lão hòa thượng xuất hiện trong thôn chúng ta?

Thấy phản ứng của Tâm An quá mức mạnh mẽ, Trương Tiểu Phàm không khỏi ngẩn người. Lúc này, Tâm An trông hoàn toàn khác với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, gương mặt tái nhợt, bàn tay đang cầm rìu siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

- Ừ… đúng vậy.

Tiểu Phàm chậm rãi gật đầu, ánh mắt đầy thắc mắc.

- Lão hòa thượng ở trong miếu cỏ sau thôn.

Vừa nghe xong câu đó, đôi đồng tử của Tâm An co rút lại, gương mặt vốn bình tĩnh ngày thường giờ đã trở nên khó coi đến cực điểm. Cậu đứng c·hết lặng trong thoáng chốc, rồi đột nhiên ném phắt cây rìu xuống đất, thậm chí cả bó củi vừa buộc gọn gàng cũng mặc kệ.

- Tiểu Phàm, chúng ta phải mau chóng trở về nhà, nhanh lên.

Giọng cậu gấp gáp đến mức gần như quát lớn, không chờ Tiểu Phàm đáp lời, Tâm An đã xoay người lao đi như gió, bỏ lại đống củi vương vãi trên mặt đất.

Trương Tiểu Phàm sững sờ, miệng há hốc. Cậu chưa bao giờ thấy Tâm An như thế này, một người luôn điềm đạm, trầm ổn, chưa từng để lộ bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào, nay lại thất thố đến mức bỏ cả đồ đạc để chạy về nhà.

Bất giác, một cảm giác kỳ lạ trào lên trong lòng Tiểu Phàm. Cậu cúi xuống, thử nhấc bó củi lên, nhưng nặng quá. Chắc hẳn Tâm An cũng chẳng để ý gì nữa rồi, hắn sợ đến mức nào mà còn bỏ cả bó củi ấy lại chứ?

Không chần chừ thêm, Tiểu Phàm vội vàng rảo chân đuổi theo. Gió đêm bắt đầu thổi mạnh hơn, làm tung bay những chiếc lá khô bên đường, như báo hiệu cho một sự kiện bất thường sắp xảy ra…

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.