Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 5: Truyền pháp



Chương 5: Truyền pháp

Hắc y nhân gầm lên một tiếng, tay trái bấm kiếm quyết, cổ tay rung mạnh, toàn lực thúc giục. Ngay lập tức, sấm rền vang, điện quang trên thân kiếm bùng lên rực rỡ, hóa thành một đạo lôi quang chói lòa, xé gió lao thẳng về phía Phổ Trí.

Trên đường kiếm khí quét qua, đất đá bắn tung tóe, cây cỏ cháy rụi, để lại một vệt sâu hoắm cháy đen trên mặt đất, trông như một vết rạch của thiên lôi giáng thế.

Phổ Trí lùi ba bước, hai tay kết ấn, song chưởng chắp lại trước ngực. Trong khoảnh khắc, một luồng kim quang lan tỏa khắp thân lão, ánh mắt trang nghiêm, miệng khe khẽ niệm:

“Đức Phật từ bi!”

"Bốp!"

Bảy viên bích ngọc trước mặt lão đồng loạt vỡ nát, hóa thành một chữ "Phật" khổng lồ lơ lửng trước người, kim quang sáng chói, tựa như ánh dương giữa trời khuya, uy nghiêm vô cùng.

Chỉ trong chớp mắt, lôi quang của hắc y nhân ầm ầm giáng xuống, v·a c·hạm trực diện với chữ "Phật". Hai nguồn sức mạnh cường đại đụng nhau, ánh sáng vàng và trắng bùng nổ dữ dội, rực rỡ hơn cả vầng thái dương.

ẦM!

Tiếng nổ vang vọng đất trời, chấn động bốn phương. Ngôi miếu đổ nát không chịu nổi dư chấn, từng mảng tường vỡ vụn, mái ngói bay tán loạn, những mảnh vỡ lớn nhỏ như bị cơn cuồng phong cuốn phăng, quét sạch mọi thứ trong phạm vi mấy trượng.

Lôi đình tản đi, kim quang dần nhạt, khói bụi mịt mù che lấp bóng hình hai kẻ đối đầu. Giữa tàn tích hoang tàn, chỉ còn sát khí lượn lờ chưa tan.

Phổ Trí cúi xuống, xuyên qua lớp tăng y cháy xém, lão mơ hồ nhận ra một luồng hắc khí quấn chặt nơi lồng ngực, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ ngay huyệt Đan Trung là chưa bị xâm nhiễm.

Lão cười khổ, run rẩy thò tay vào trong bọc, mò mẫm hồi lâu mới chậm chạp lấy ra một viên dược hoàn đỏ thẫm, bé nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay, bề ngoài trông chẳng có gì đặc biệt.

Phổ Trí thở dài, ánh mắt phức tạp, khẽ thì thầm:

- Không ngờ Quỷ Y nói đúng, cuối cùng ta vẫn phải dùng đến viên Tam Nhật Tất Tử Hoàn này của hắn.

Do dự trong chốc lát, lão rốt cuộc vẫn nhẹ gật đầu, rồi dứt khoát nuốt viên dược hoàn xuống.

Một cảm giác nóng bỏng lập tức lan tỏa khắp cơ thể, hòa lẫn với hắc khí trên ngực, như hai dòng nước ngầm đối kháng dữ dội bên trong thân xác già nua của lão. Phổ Trí nhắm mắt, cố nén cơn đau xé ruột gan, thở dài một hơi nặng trĩu.



- Công pháp đạo gia quả thật huyền bí, có thể điều khiển cả thiên thần. Nếu đem ấn chứng với Phật gia của ta, bổ sung cho nhau, tất có thể phá được cõi trần, đạt đến trường sinh bất tử. Nhưng đáng tiếc... Đạo Huyền Chân Nhân tu hành lâu hơn ta, cuối cùng cũng như ba vị sư huynh đệ năm xưa, vẫn không thể từ bỏ danh lợi, quyền thế. Ôi!

Phổ Trí than một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa. Trong cơn mưa tầm tã, một bóng dáng nhỏ bé đang tiến lại gần. Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, ánh mắt hiếu kỳ mà trong sáng, chính là Tâm An.

Cậu bé thấy Phổ Trí thì mỉm cười, cung kính nói:

- Đại sư, ta nghe Tiểu Phàm nói hôm nay sư phụ mới đến thôn chúng ta, tá túc tại miếu này. Vì nơi đây đơn sơ, mưa gió lạnh lẽo, ta sợ sư phụ bị lạnh nên mang chăn mền tới.

Nói rồi, cậu lấy từ sau lưng ra một chiếc chăn mềm được bọc kỹ, đưa lên trước mặt Phổ Trí.

Phổ Trí nhìn thiếu niên, ánh mắt chợt lóe sáng.

- Căn cơ thật tuyệt hảo. Bình sinh ta chưa từng thấy ai có thiên tư như vậy. Nếu đứa trẻ này chịu tu luyện, thành tựu sau này tất không thể lường trước. Huống hồ, tâm tính thiện lương, thật sự có thể kế thừa y bát của ta... thậm chí... khám phá bí ẩn...

Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Phổ Trí.

Lão mỉm cười từ bi, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thí chủ, đã nhọc lòng thí chủ rồi.

Lão chậm rãi nhận lấy chiếc chăn từ tay Tâm An, nhưng trong lòng lại nặng trĩu suy tư.

- Tên yêu nhân kia tuy trọng thương, nhưng chưa tổn hại đến căn nguyên. Sau khi ta rời đi, hắn tất nhiên sẽ quay lại g·iết người diệt khẩu. Đến lúc đó, không chỉ hai đứa trẻ này mà e rằng cả thôn cũng khó thoát kiếp nạn. Nhưng ta đã trúng Tam Nhật Tất Tử Hoàn, ba ngày sau chắc chắn phải c·hết, sao có thể bảo vệ bọn họ đây?

Phổ Trí trầm tư, trong lòng rối bời như tơ vò.

Đạo hạnh lão tuy cao, nhưng giờ đây vừa đối mặt c·ái c·hết cận kề, vừa lo lắng cho sinh mạng vô tội trong thôn, nhất là đứa trẻ trước mắt này, thiên tư hiếm thấy có thể là Thanh Diệp thứ hai.

Mặt khác, tên yêu nhân kia có địa vị cực cao trong Thanh Vân Môn, nếu bây giờ đi lên núi cầu viện, e rằng không giúp được gì, mà còn khiến sự việc càng thêm rắc rối.

Đúng lúc này, Tâm An "vô tình" nhìn thấy Lâm Kinh Vũ đang nằm b·ất t·ỉnh trên nền đất.



Cậu giật mình, hốt hoảng kêu lên:

"Ơ kìa, Kinh Vũ... Kinh Vũ... ngươi làm sao vậy?"

Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Tâm An vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Kinh Vũ, muốn lay hắn tỉnh lại...

Phổ Trí đại sư thấy vậy liền bình tĩnh nói:

- Vị tiểu thí chủ này, cậu ấy b·ất t·ỉnh do quá kinh hãi thôi, không có vấn đề gì. Một lúc nữa sẽ tỉnh lại.

Tâm An nghe vậy liền mừng rỡ nói:

- Thật à đại sư. Vậy để ta đưa hắn trở lại nhà, cha mẹ hắn sẽ rất lo lắng cho. Cảm tạ đại sư, sáng mai chúng ta sẽ trở lại thăm người.

Tâm An nói rồi liền dựng Lâm Kinh Vũ lên vai, muốn đưa hắn trở lại. Đây chính là kế hoạch của Tâm An, đầu tiên hắn trở về nhà, đ·ánh b·ất t·ỉnh ba người nhà họ Trương rồi đưa đến một nơi an toàn sau núi mà Phổ Trí sẽ không tìm thấy được.

Sau đó đưa chăn mền rồi "vô tình" phát hiện Lâm Kinh Vũ liền tiện thể đưa hắn trở về nhà. Đây cũng là lý do vì sao Tâm An không hỏi chuyện vì sao Lâm Kinh Vũ xuất hiện ở đây, hắn hiện tại chỉ muốn rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Bởi vì qua nhiều lần đọc tru tiên, Tâm An biết Phổ Trí đối với trường sinh rất chấp nhất, đây là phần lớn lý do khiến cho Phổ Trí như vậy. Cho nên Tâm An nghĩ ra phương án chỉ cần không có truyền nhân thì khả năng lớn là Phổ Trí sẽ không hạ thủ.

Chỉ thấy lúc này Phổ Trí mỉm cười nói:

- Hôm nay tiểu thí chủ mang chăn mền đến cho ta, rõ ràng là tiểu thí chủ và ta có duyên. Đã như vậy, lão nạp có một bộ pháp môn tu hành, tiểu thí chủ có muốn học không?

Tâm An nghe vậy bất giác giật mình, nhìn về phía Phổ Trí mà trong lòng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Học hay không học? Bởi vì kế hoạch của Tâm An chưa chắc đã thành công, Phổ Trí có hạ thủ hay không thì còn không rõ.

Nếu như đồng ý học công pháp này thì rõ ràng là đã mang một tầng bảo hiểm. Tiến một bước nếu như Phổ Trí thật sự không hạ thủ thì Thanh Vân Môn chưa chắc đã nhận người. Tối nay Tâm An được chứng kiến uy năng huỷ thiên diệt địa kia nếu không có ý muốn học thì là nói dối.

Thì lúc đó, bằng vào công pháp này Tâm An cũng có thể tu luyện, không đến mức trở thành người bình thường. Mặt khác lui một bước nếu Phổ Trí thật sự hạ thủ thì truyền nhân chắc chắn sẽ được bỏ qua, đây là thêm một tầng bảo hiểm.

- Nếu đại sư chịu dạy thì đó là phúc phận của ta.



Tâm An cũng bình tĩnh nói. Phổ Trí thấy vậy gương mặt càng là hài lòng, căn cơ tuyệt hảo, tâm tính cực giai so với bên kia Lâm Kinh Vũ hoàn toàn thua kém rất nhiều.

- Được, nhưng tiểu thí chủ học xong, phải hứa với ta một vài chuyện, được không?

Phổ Trí nói tiếp.

- Đại sư mời nói. Nếu trong khả năng của ta thì được.

Tâm An nghe xong nghiêm túc nói. Phổ Trí thấy vậy càng yên tâm, người thiếu niên trước mắt này tuyệt đối không là phàm nhân.

- Tiểu thí chủ quyết không được kể với người xung quanh chuyện này, cho dù là đối với những người thân nhất, tiểu thí chủ có làm được không?

Phổ Trí cũng là nghiêm túc nhìn Tâm An nói.

- Được ta đồng ý, đại sư yên tâm, ta tuyệt đối không nói với ai. Cho dù có là c·hết.

Tâm An nói giọng cương quyết. Phổ Trí thấy vậy càng là hài lòng, giới tu hành có rất nhiều, thiên phú tu luyện tuyệt hảo vô số nhưng để trở thành cường giả đỉnh cao thì được mấy người?

Bởi vậy tầm quan trọng của tâm tính có thể thấy rõ, mà Tâm An ở lứa tuổi này Phổ Trí càng là chưa từng thấy, ổn trọng, thành thục, có lý tưởng rõ ràng.

- Ngoài ra, mỗi ngày tiểu thí chủ nhất định phải tu tập pháp môn này một lần, nhưng không được luyện ở trước mặt người khác, chỉ có thể tiến hành lúc đêm khuya người vắng. Điều cuối cùng, trừ phi đến lúc sinh tử quan đầu, tuyệt đối không được thi triển cái thuật này, nếu không tất có đại hoạ.

Phổ Trí tràn đầy hy vọng nhìn Tâm An.

- Tiểu thí chủ, ngươi làm được không?

Tâm An nghe xong cũng liền nghiêm túc gật đầu. Phổ Trí khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, bắt đầu truyền khẩu quyết cho Tâm An. Bộ khẩu quyết này không quá dài, chỉ có chừng một ngàn chữ, Phổ Trí chỉ cần nói ba lần, Tâm An liền thuộc lòng nhớ kỹ. Khiến cho Phổ Trí thổn thức không thôi.

- Lão nạp cả đời tu hành, xưa nay chưa từng nghĩ đến việc thu nhận đệ tử, ai ngờ đến lúc sắp c·hết, lại có cái duyên sư đồ với tiểu thí chủ. Tiểu thí chủ cũng nên biết danh hiệu của ta.

Phổ Trí ngừng một lát như suy nghĩ điều gì, rồi nói tiếp:

- Ta pháp danh Phổ Trí, là tăng nhân của Thiên Âm Tự. Tiểu thí chủ chỉ cần nhớ như vậy là được.

Tâm An gật đầu ra hiệu mình đã nhớ rõ ràng. Sau đó cậu chợt nghe thấy một tiếng thở dài, cảm thấy sau lưng có người vỗ khẽ, rồi mắt mũi tối sầm, b·ất t·ỉnh nhân sự.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.