Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 6: Kinh biến



Chương 6: Kinh biến

Dưới tán cây, từng giọt nước trong vắt đọng lại, nhẹ nhàng trượt xuống mép lá rồi rơi xuống, tan vào làn gió sớm, tạo thành một đường cong mong manh trước khi đáp lên gò má Trương Tâm An.

Cảm giác lành lạnh khiến Tâm An bừng tỉnh. Hắn chớp mắt vài lần, nhìn quanh chỉ thấy Lâm Kinh Vũ vẫn đang say ngủ bên cạnh, hơi thở đều đều. Nhưng khuôn mặt hắn lập tức sa sầm lại. Nếu như phán đoán của hắn là đúng, thì chuyện đáng sợ nhất đã thực sự xảy ra.

Không chần chừ, Tâm An lập tức đứng dậy, để mặc Lâm Kinh Vũ ngủ say, quay đầu chạy về phía thôn. Nhưng khi còn chưa đến nơi, một cảm giác bất an đã ập đến. Cả thôn làng vốn nên rộn ràng tiếng người giờ đây lại chìm trong sự im lặng đáng sợ. Gió sớm thổi qua, mang theo một mùi tanh nồng khiến lòng hắn thắt lại.

Hơi thở nặng nề, Tâm An nghiến chặt răng, nhấc chân chạy về phía sau núi – nơi hắn đã giấu gia đình Trương Tiểu Phàm. Lách qua một tán cây rậm rạp, hắn vội vã vén lớp cỏ tranh phủ bên ngoài cửa hang, xông vào trong.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, hắn chỉ thấy một mình Trương Tiểu Phàm đang nằm ngủ, còn vợ chồng họ Trương thì không thấy đâu. Một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, tim hắn đập mạnh, vội vàng tiến đến lay mạnh vai Trương Tiểu Phàm:

- Tiểu Phàm. Mau tỉnh dậy.

Trương Tiểu Phàm mơ màng mở mắt, cơ thể run nhẹ vì hơi lạnh trong động, ngơ ngác nhìn quanh rồi hỏi:

- Tâm An, sao chúng ta lại ở đây? Không phải lúc trước đang ngủ trong nhà sao?

- Ta cũng không rõ... nhưng chúng ta phải quay về ngay!

Không đợi Trương Tiểu Phàm kịp phản ứng, Tâm An đã nắm tay hắn kéo đi, chạy nhanh hướng về thôn.

Khi đến trước cổng làng, một cảnh tượng kinh hoàng bày ra trước mắt. Trên bãi đất rộng giữa thôn, hơn hai trăm thôn dân, già trẻ gái trai, đều ngã xuống bất động. Thân thể họ cứng đờ, da thịt nhợt nhạt. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, lan thành từng dòng chảy, mùi tanh tưởi nồng nặc trong không khí, ruồi nhặng vo ve khắp nơi.

Trương Tiểu Phàm chỉ kịp hét lên một tiếng thê lương rồi ngất lịm đi. Tâm An đứng bên cạnh, dù đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng trước khung cảnh tàn khốc này, hắn vẫn không khỏi cảm thấy dạ dày quặn thắt, không nhịn được mà nôn ra.

Đúng lúc này, từ phía xa vọng lại một giọng nói:

- Sư huynh, hình như bên kia còn người sống!

- Ừm, đi xem sao.

Chỉ thấy hai thanh niên trẻ tuổi, thân khoác đạo bào, chân đạp tiên kiếm từ xa bay tới. Đáp xuống trước mặt Tâm An, một người trong số họ tiến lên, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc nói:



- Tiểu huynh đệ, cậu là người trong thôn sao? Chuyện gì đã xảy ra?

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tâm An, người này khẽ thở dài, lấy ra một viên thuốc màu trắng nhạt, nhẹ giọng nói:

- Đây là Định Thần Đan, uống vào sẽ giúp cậu trấn tĩnh lại.

Tâm An nhìn người thanh niên trước mặt, gương mặt khôi ngô, khí độ phi phàm, rõ ràng là đệ tử Thanh Vân Môn. Không chút chần chừ, hắn nhận lấy viên thuốc rồi nuốt xuống. Một cảm giác mát lành lan tỏa khắp cơ thể, nhưng chưa kịp phản ứng gì thêm, hắn đã cảm thấy đầu óc mơ hồ, ý thức dần trôi xa.

Trước khi hoàn toàn mất đi nhận thức, hắn chỉ kịp cảm nhận một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy mình.

Người thanh niên nhìn Tâm An đã b·ất t·ỉnh, lại ôm lấy Trương Tiểu Phàm bên cạnh, quay đầu nói với đồng môn:

Sư đệ, ở đây giao cho đệ trông coi. Ta sẽ đưa bọn họ về trước và bẩm báo sư phụ.

Người sư đệ gật đầu, trong khi vị sư huynh kia dứt khoát bế hai thiếu niên lên, chân đạp tiên kiếm, hướng về phía Thanh Vân Sơn bay đi.

************************************

Dưới ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua khe cửa sổ, Tâm An chậm rãi tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên khi hắn tỉnh dậy là một cơn đau âm ỉ trong lòng, như có một hòn đá lớn đè nặng lên ngực, khiến hắn hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Tâm An khẽ cử động thân thể, một cỗ hương thơm thoang thoảng của dược thảo vẫn còn phảng phất trong không khí. Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt chạm đến hai bóng dáng nhỏ bé bên cạnh.

Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ vẫn còn đang say ngủ, hơi thở đều đặn, gương mặt non nớt vẫn mang theo vẻ sợ hãi. Khẽ hít một hơi sâu, Tâm An cẩn thận kéo chăn cho hai người, rồi nhẹ nhàng ngồi dậy.

Gian phòng này không lớn, chỉ có một chiếc giường gỗ đơn sơ, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ trên đó đặt bộ ấm chén tinh xảo. Bên tường treo một bức hoành phi, trên viết một chữ “Đạo” mạnh mẽ, như ẩn chứa đạo vận thâm sâu.

Nơi này chắc chắn không phải là Thảo Miếu thôn rồi. Không muốn làm kinh động hai người kia, Tâm An rón rén bước xuống giường, rồi nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Cảnh sắc bên ngoài hoàn toàn khác biệt với những gì hắn tưởng tượng. Trước mắt hắn là một đình viện thanh u, tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc. Những thân cây tùng xanh mướt đứng sừng sững, tán lá lay động trong làn gió nhẹ. Dưới gốc cây, vài đóa hoa dại đua nở, tỏa ra hương thơm thanh mát. Không gian trong lành đến lạ, khiến người ta chỉ cần hít thở thôi cũng có cảm giác tinh thần nhẹ bẫng, phiền muộn tan biến đôi phần.

Dọc theo đình viện là một hành lang dài bằng gỗ, dẫn ra một khoảng sân rộng hơn. Bậc thềm đá trắng nhẵn nhụi phản chiếu ánh nắng sớm, tạo nên một khung cảnh thanh tịnh, thoát tục.



Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tâm An đã biết đây không thể là một nơi tầm thường. Tiên cảnh như vậy, chỉ có thể là nơi ẩn cư của tiên nhân.

Hắn tham lam hít vào một hơi thật sâu, cố gắng dùng sự trong lành của không khí để xoa dịu cơn đau âm ỉ trong lòng. Nhưng dù phong cảnh có đẹp đến đâu, hắn cũng không thể xóa đi được cảm giác mất mát trống rỗng trong tim.

- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đã tỉnh rồi sao?

Một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Tâm An ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên mặc đạo bào trắng đang chậm rãi bước tới. Người này có gương mặt thanh tú, nụ cười ôn hòa, ánh mắt mang theo vài phần quan tâm chân thành.

- Ngươi cảm thấy thế nào? Trong người có còn khó chịu không?

Hắn hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng, sợ rằng sẽ làm thiếu niên trước mặt hoảng sợ.

Tâm An nhìn đối phương một lúc, sau đó khẽ lắc đầu.

- Đa tạ tiên trưởng đã quan tâm, ta không sao rồi.

Hắn chắp tay hành lễ, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt vị đạo sĩ kia, từng lời nói ra đều bình tĩnh đến lạ thường:

- Xin hỏi, đây là nơi nào? Vì sao chúng ta lại ở đây? Còn chuyện gì đã xảy ra với thôn làng của chúng ta? Ta nhớ rất rõ rằng...

Nói đến đây, giọng Tâm An chợt nghẹn lại. Những hình ảnh t·ang t·hương tràn về trong tâm trí, khiến hắn không thể nói tiếp.

Vị đạo sĩ kia khẽ giật mình.

Hắn vốn nghĩ rằng một đứa trẻ mười tuổi khi đối diện với biến cố lớn như vậy sẽ hoảng loạn, sẽ khóc lóc, nhưng đứa bé trước mặt lại bình tĩnh một cách lạ lùng. Ánh mắt hắn không hề có sự ngây thơ của trẻ con, mà chỉ có nỗi bi thương sâu thẳm cùng một sự kiên định khó diễn tả thành lời.

Trong lòng vị đạo sĩ dâng lên một tia thương tiếc.

- Đây là Thanh Vân Sơn, hiện tại các ngươi đã an toàn.



Hắn cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng, nhưng khi chạm phải ánh mắt quật cường của Tâm An, hắn lại không đành lòng nói ra sự thật tàn khốc.

- Còn về chuyện trong thôn... Đợi một lát nữa, sư trưởng của chúng ta sẽ nói rõ hơn.

Hắn né tránh ánh mắt của Tâm An, không muốn nhìn thấy sự đau thương trong đó.

Tâm An im lặng một lúc lâu, rồi lặng lẽ quay đầu. Hắn nhìn về phía chân trời rộng lớn, nơi ánh mặt trời đang lên cao, nhưng trong mắt hắn, dường như chỉ còn một màn đêm lạnh lẽo.

Trong phút chốc, những ký ức tràn về, những người thôn dân hiền lành, những tiếng cười trẻ thơ vang vọng giữa cánh đồng xanh mướt, bữa cơm gia đình ấm áp dưới ánh đèn. Nhà họ Trương... Người cha nuôi hiền hậu thường xoa đầu hắn dặn dò, người mẹ nuôi dịu dàng hay khẽ cười khi may áo cho hắn... Tất cả giờ đây chỉ còn là một giấc mộng. Mộng đẹp đến mức khi tỉnh lại, chỉ thấy lòng đau nhói. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm vào vạt áo.

Vị đạo sĩ trẻ nhìn cảnh này mà không khỏi đau lòng. Một đứa trẻ như vậy lẽ ra nên sống những ngày tháng vô tư lự, vậy mà giờ đây lại phải gánh chịu mất mát quá lớn. Hắn siết chặt tay, trong lòng dâng lên quyết tâm nhất định phải cố gắng tu hành, trảm yêu trừ ma, không để những bi kịch thế này tái diễn.

- Tâm An, đây là đâu? Chúng ta tại sao lại ở đây? Còn nữa, ta nhớ rõ ràng là thôn dân...

Giọng nói run run cắt ngang sự yên tĩnh. Từ trong phòng, Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ bước ra. Lâm Kinh Vũ bước nhanh đến trước mặt Tâm An, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại.

- Chuyện cụ thể ta cũng không rõ ràng, nhưng đây là Thanh Vân Sơn, nơi này rất an toàn.

Tâm An vội lau đi nước mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên:

- Các ngươi đều tỉnh rồi à? Đúng lúc, sư tôn và mấy vị thủ tọa muốn gặp các ngươi để hỏi một số chuyện. Đi theo ta.

Một đạo sĩ khác bước vào, nhìn ba đứa trẻ trước mặt, ánh mắt mang theo vài phần thương tiếc.

Hắn nhìn về phía vị đạo sĩ ban nãy, khẽ gật đầu:

- Vương sư đệ, ta dẫn bọn họ đi gặp sư tôn. Đệ tiếp tục tu luyện đi.

Người được gọi là Vương sư đệ liền đáp:

- Vâng, Thường sư huynh, huynh mau đưa bọn họ đi.

Dứt lời, Vương sư đệ xoay người rời đi, để lại một cơn gió nhè nhẹ lay động những tán cây trong đình viện.

Ba đứa trẻ lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều chất chứa tâm sự nặng nề.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.