Tu Tiên Từ Mê Vụ Sơn Lâm Bắt Đầu

Chương 21: Dây Leo thuật đại thành.



Chương 21: Dây Leo thuật đại thành.

Hai ngày sau.

Trần Nguyên đang cùng một con Yêu Hồ chiến đấu.

Chỉ thấy Trần Nguyên đang triệu hồi lên ba cây dây leo, thân như mộc xà, đang không ngừng đánh tới con này yêu hồ.

Lần này dây leo có khác biệt với các lần trước, chỉ thấy thân hình dây leo nhỏ gọn, nhưng tốc độ, cùng với độ bền thì lại tăng lên rất nhiều.

Tuy vẫn chưa thể đột phá đại thành, nhưng cũng đã rất tiếp cận.

Trần Nguyên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, có lẽ dây leo thuật của hắn đột phá đại thành chỉ là chuyện trong một hai ngày tới.

Con này yêu hồ có một bộ lông trắng, ở trên lưng có pha một chút màu cam, cảnh giới ở nhất giai trung kỳ.

Chỉ thấy yêu hồ đang rất chật vật né tránh, thỉnh thoảng mới có thể thoát ra, sau đó lao tới t·ấn c·ông Trần Nguyên, nhưng đều không gây được tí nào sát thương.

Trần Nguyên một bên đang dùng thượng phẩm pháp khí, tạo ra một vòng phòng ngự xung quanh bản thân, chỉ một lúc sau yêu hồ đã bị dây leo trói chặt.

Nhìn yêu hồ đang không ngừng giãy dụa muốn thoát ra lúc, Trần Nguyên điều khiển một cái khác dây leo thuật mọc lên, trực tiếp xuyên thẳng qua yêu hồ, kết thúc chiến đấu.

"Ân, lúc này Trần Nguyên cảm nhận được dây leo thuật biến hóa.

Bịch một tiếng, Trần Nguyên hơi ngẩn ra, sau đó là vẻ mặt cuồng hỉ, dây leo thuật cuối cùng đột phá đại thành.

Ngay sau khi Trần Nguyên dùng dây leo thuật đánh g·iết xong yêu hồ, hắn cảm nhận được một tia tinh quang xẹt qua.

Thuỷ Mộc Dưỡng Linh Công truyền cho hắn một cái tin tức, dây leo thuật đã đại thành.

Không cần nghiệm chứng, Trần Nguyên rất xác định dây leo thuật đã đột phá đại thành.

Lúc này Trần Nguyên cố bình tĩnh lại, xử lý xác yêu thú, sau đó quay người rời đi lơi này.

Nơi đây hắn cùng yêu hồ đã chiến đấu được một lúc, động tĩnh cũng khá lớn, có lẽ đang có khác tu sĩ trên đường chạy tới, tính làm ngư ông đắc lợi cũng có thể.

Đi tới một chỗ hang đá, Trần Nguyên bắt đầu ngồi khôi phục linh lực.

Một lúc sau, đã khôi phục lại không sai biệt lắm, Trần Nguyên đi ra ngoài hang đá, tìm tới một khu đất rộng, sau đó toàn lực triệu hồi lên dây leo thuật.



"Ầm ầm".

10 cây dây leo thuật từ dưới đất mọc lên, thân hình như giao long, cao hơn 20 mét, không ngừng uốn lượn.

Trần Nguyên vẻ mặt không giấu nổi vui mừng, không ngờ dây leo thuật đại thành lại có thể gia tăng gấp đôi chiến lực.

"Ta bây giờ có lẽ cùng với luyện khí hậu kỳ một trận chiến không thành vấn đề đi".

Lúc này hắn tế ra trung phẩm phi kiếm, toàn lực công kích một cây dây leo.

Keng một tiếng, cây dây leo chỉ hơi bị xước nhẹ bên ngoài, phi kiếm thì bị văng về sau, hơi lảo đảo một chút.

"Ân, ta một đòn toàn lực, thậm chí còn không thể chém đứt một vết rách trên dây leo".

Lúc này Trần Nguyên để hai ba cây dây leo chụm lại thành một bức tường, sau đó trên tay hắn xuất hiện một tấm phi kiếm phù, sau đó kích hoạt lên ném tới.

Chỉ thấy một đạo kim kiếm phóng thẳng tới bức tường bằng dây leo.

Phịch một tiếng, đạo kim kiếm khó khăn xuyên qua lớp dây leo đầu tiên, nhưng bị lớp dây leo thứ hai nhẹ nhõm cản lại.

Trần Nguyên nhìn thấy lớp dây leo đầu tiên bị kim kiếm phù xuyên qua, đang lấy tốc độ nhanh chóng khôi phục lại, chỉ vài giây sau, đã khôi phục lại như ban đầu.

Trần Nguyên thấy vậy vui mừng nghĩ thầm.

"Không chỉ tăng lên độ bền bỉ, thậm chí còn có thể tự động khôi phục lại".

Ngay lúc này, Trần Nguyên cảm thấy trong đan điền của bản thân trống rỗng, không còn tí linh lực nào, hắn hơi hoảng hốt kiểm tra.

Chỉ thấy lúc này trong đan điền Trần Nguyên chỉ còn tí ti linh lực còn xót lại, nhưng một giây sau cũng bị hút khô.

Dây leo không còn linh lực Trần Nguyên duy trì, cũng tự động biến mất.

Lúc này Trần Nguyên hơi cười khổ.

"Thì ra là do linh lực của bản thân, không đủ để duy trì dây leo thuật trong thời gian dài".

Lúc này Trần Nguyên lại đi về hang đá, sau đó thả Đại Hắc ra, kêu nó hảo hảo coi chừng, bản thân thì ngồi xuống khôi phục linh lực.



Đại Hắc nhìn thấy Trần Nguyên vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống, nó hơi đi tới, ủi ủi Trần Nguyên vài cái, sau đó đi ra cửa hang canh giữ.

Trần Nguyên nhìn Đại Hắc vẻ mặt nghiêm túc, đi ra ngoài hang đá trông giữ, Cũng hơi cười cười, sau đó an tâm khôi phục linh lực.

Một lúc sau, bên ngoài cửa hang có tiếng đánh nhau, Trần Nguyên cũng dừng lại việc khôi phục linh lực.

Kiểm tra bên trong đan điền của bản thân, Trần Nguyên thấy đã khôi phục được một phần ba linh lực, hắn cũng không chần chừ, trực tiếp đi ra phía ngoài quan sát xem thử.

Đi ra ngoài thì Trần Nguyên thấy Đại Hắc đang bị hai tên tu sĩ vây đánh.

Một tên có làn da hơi ngăm đen, đang dùng một thanh hạ phẩm phi đao, không ngừng công kích Đại Hắc.

Tuy có đánh trúng vài lần, nhưng cũng không gây được quá nhiều sắt thương lên Đại Hắc.

Một tên khác tu sĩ vẻ mặt hơi hung ác, có một vết sẹo kéo dài từ gần mắt trái tới tận cằm, tăng thêm mấy phần không dễ chọc.

Đang dùng một thanh trung phẩm chùy hình pháp khí công kích Đại Hắc, cả hai đều có tu vi luyện khí tầng bốn.

Chỉ thấy Đại Hắc đang vừa chống chịu vừa chạy tới một tên trong đó tu sĩ da ngăm đen, Đại Hắc tuy thân hình khá lớn, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.

Sau khi chịu vài đòn công kích, trên da của Đại Hắc cũng đã có những v·ết t·hương rõ ràng, đang không ngừng chảy máu.

Nhưng cũng chạy tới được gần tên kia có làn da ngăm đen tu sĩ, chỉ thấy Đại Hắc lấy đà, húc trực diện vào tên kia tu sĩ.

Tên kia da ngăm đen tu sĩ thấy vậy hơi kinh hãi, lấy ra trong túi trữ vật hai tấm trung phẩm phòng ngự phù dán lên thân.

Ngay sau khi dán được phù lục, Đại Hắc cũng đã húc tới, chỉ thấy hai đạo màn chắn được phòng ngự phù lục dựng lên, ngay lập tức bị Đại Hắc phá vỡ.

Thuận thế Đại Hắc trực tiếp dùng một bên sừng trâu xuyên thẳng qua tên kia thân hình tu sĩ.

Chỉ thấy tên kia da ngăm đen tu sĩ đang không ngừng kêu gào, bị sừng trâu của Đại Hắc xỏ xuyên qua, húc đi mấy chục mét.

Đại Hắc vẫn giữ nguyên tư thế chạy tới một cái bề mặt vách đá, thuận thế dùng đầu húc thẳng vào.

"Ầm ầm ầm".

Bề mặt vách đá ngay lập tức bị chia năm xẻ bảy, khói bụi bay lên mù mịt.



Sau một lúc bụi tan đi, chỉ thấy tên kia da ngăm đen tu sĩ đã thoi thóp, nằm dưới đất, một bên là Đại Hắc đang mệt mỏi chống đỡ.

Thân hình Đại Hắc cũng đã đầy những v·ết t·hương, không ngừng có máu chảy ra ngoài.

Tên kia vẻ mặt tu sĩ hung ác tức giận, mắt đầy sát ý lên tiếng: "Nghiệt súc nhà ngươi, đi c·hết đi".

Nói xong trực tiếp lao tới chỗ Đại Hắc.

Trần Nguyên đi ra vừa lúc thấy cảnh này, ánh mắt đầy sát ý.

"Hừ, n·gười c·hết là ngươi mới đúng".

Nói xong Trần Nguyên bấm pháp quyết Triệu hồi lên năm cây dây leo đánh tới tên kia tu sĩ.

Tên kia tu sĩ đang mặt đầy sát ý đánh tới Đại Hắc, thì phía sau đột ngột mọc lên năm cây dây leo, tốc độ cực nhanh đánh tới hắn.

Không kịp né tránh, tên này tu sĩ chỉ kịp vung lên chùy đánh lui một cây dây leo, nhưng ngay lập tức phía sau bị ba cây khác dây leo xỏ xuyên người, sau đó treo lên.

Tên này tu sĩ vẻ mặt đau khổ nhìn sang hướng Trần Nguyên, chỉ thấy một tên tu sĩ trẻ tuổi đang mặt đầy sát ý nhìn hắn.

Hắn ánh mắt không hiểu nhìn Trần Nguyên.

Chỉ thấy sinh cơ trong cơ thể hắn không ngừng trôi qua, năm cây dây leo không ngừng xuyên vào trong cơ thể hắn, tàn phá lục phủ ngũ tạng.

Cho đến c·hết đi hắn vẫn không hiểu vì sao Trần Nguyên lại đột ngột ra tay với hắn.

Hắn vốn cùng đồng bạn đi ngang qua đây, thấy một con Đại Hắc Ngưu đang đứng ở cửa hang đá, liền nảy ra ý định chọn con này yêu thú làm mục tiêu đi săn.

Sau một hồi chiến đấu, đồng bạn của hắn bị g·iết c·hết không nói, ngay lúc hắn định đi lên báo thù, thì từ đâu đi ra một tên trẻ tuổi tu sĩ trực tiếp ra tay g·iết hắn.

Sau khi đánh g·iết tên kia vẻ mặt hung ác tu sĩ, Trần Nguyên cũng không ngó tới hắn nữa, mà đi tới chỗ Đại Hắc.

Đại Hắc một bên thấy Trần Nguyên đi tới, liền ủi ủi hắn, miệng kêu: "Bò, bò".

Trần Nguyên nhìn Đại Hắc v·ết t·hương chồng chất, vẻ mặt đau lòng trấn an, một bên dùng linh lực không ngừng tiến vào cơ thể Đại Hắc ôn dưỡng.

Từ rất lâu trước đó, Trần Nguyên phát hiện linh lực của bản thân có thể chữa thương cho người khác rất hiệu quả.

Chỉ một lúc sau nhìn Đại Hắc đã khá hơn, Trần Nguyên thu Đại Hắc vào túi linh thú, để nó hảo hảo ôn dưỡng, bản thân mình thì tiếp tục tìm một chỗ khác khôi phục linh lực.

Thật sự đại thành dây leo thuật quá tiêu hao linh lực, vừa mới khôi phục được một phần ba linh lực, sau một hồi sử dụng dây leo thuật, linh lực trong cơ thể bản thân lại tiêu hao một nửa.

Hết chương !.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.