Bóng đêm như nước, ánh đèn vàng mờ ảo mê người.
Căn phòng rộng lớn vốn đã trống trải, lúc này vì tiếng nước chảy “róc rách” mà càng trống trải hơn.
Một góc tấm màn lụa màu hồng phấn bị gió thổi bay lên, trong phòng tắm là một cô nương có mái tóc như mây, tấm lưng xinh đẹp mảnh mai.
Trên làn da trắng ngần đọng đầy những giọt nước, đôi tay trắng như ngọc đặt trên cổ thiên nga thon dài từ từ trượt xuống dưới, cùng với những cánh hoa hồng rải rác từ xương quai xanh đến bầu ngực trắng tuyết, càng làm tôn lên vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng.
Đường cong hoàn hảo vì bị tay đè lên mà hơi biến dạng, đầu nhũ đỏ hồng run rẩy dựng thẳng.
Nàng rên rỉ, làn nước phía dưới lay động, một bàn tay khác đang từ từ trượt xuống vùng bụng phẳng lì, đến tận khu rừng bí ẩn, ngón tay thon dài thăm dò vào mảnh đất hình tam giác kia...
“Tiếp tục.” Giọng nam nhân lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào vang lên, ánh mắt sắc bén sâu thẳm nhìn cảnh đẹp ướt át sau tấm màn che.
Qua lớp lụa mỏng, hắn có thể thấy đường cong duyên dáng của nữ nhân, tay nàng nhào nặn bộ ngực sữa căng phồng, ngón tay thon dài đâm vào tận gốc.
“Tiểu dâm đãng, tự chơi mình mà đã hưng phấn như vậy rồi à?” Hắn cười lớn, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy bầu rượu đặt bên cạnh uống một ngụm, rồi đột nhiên đứng dậy.
“Đến đây!”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn, Ngôn Cẩm sợ tới mức run lên, cắn môi không dám do dự, lập tức đi ra từ sau tấm màn che.
Nàng không cao, nhưng lại có dáng người hoàn hảo. Vòng eo nhỏ nhắn như cành liễu. Cặp ngực trước người lại to tròn lạ thường.
Vì ngâm nước nóng, làn da trắng như bạch ngọc ửng hồng, khuôn mặt cũng trắng hồng mịn màng, đẹp như tranh vẽ.
Giang Mậu nhìn cơ thể như ngọc của nàng, thích thú liếm môi, vì khuôn mặt lạnh lùng kia mà động tác mờ ám này lại có vẻ hơi nguy hiểm.
Ngôn Cẩm bất an nắm chặt tay, đôi chân trắng nõn thon dài khép chặt lại. Những giọt nước chạy dọc theo bụng nàng xuống đôi chân.
“Ngươi nghĩ kĩ chưa?” Hắn chậm rãi đi tới, nâng chiếc cằm đẹp của nàng lên, đối diện với cặp mắt bướng bỉnh kia.
Tiếng nói gợi tình, nóng bỏng không ngừng vang lên bên tai nàng, nam nhân hơi nghiêng đầu, môi mỏng ngậm lấy vành tai mượt mà của nàng, cắn nhẹ.
Cảm nhận rõ ràng cơ thể mềm mại của nàng run lên, trong tầm mắt của mình, hắn có thể thấy rõ đường cong của cặp nhũ tuyết kia.
“Nghĩ... nghĩ kĩ rồi!” Ngôn Cẩm nhỏ giọng, run run trả lời, “thấy chết không sờn” nhìn nam nhân trước mặt.
“Ngươi đã cam tâm tình nguyện cho ta làm thì đừng trưng vẻ mặt thấy chết không sờn như vậy, nhìn rất phiền.” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, bàn tay to đặt trên ngực nàng, ngón cái và ngón trỏ thuần thục niết nhũ hoa, tùy ý xoa nắn.
Ngôn Cẩm run rẩy ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta biết rồi.”
Ngay sau đó, hắn cúi người bế nàng lên, rồi ném xuống cái ghế vừa ngồi.
Ngôn Cẩm đau đớn nhíu mày, chưa kịp phát ra tiếng đã bị một cơ thể rất nặng đè lên, hai người kề sát gần nhau.
Qua lớp vải mỏng, nàng có thể cảm thấy côn thịt của nam nhân đã “giương cung bạt kiếm”, nóng đến kinh người, như có thể làm nàng bỏng vậy.
Đôi môi hồng nhuận hé mở đã bị hắn ngậm lấy, chiếc lưỡi to xâm nhập vào miệng nàng.
Từ nhỏ Ngôn Cẩm đã có thói ở sạch, trước đây nếu có người nói nàng phải nuốt nước miếng của người khác thì chắc chắn sẽ bị nàng liếc cho một cái thật sắc bén.
Nhưng hiện tại, nàng buộc phải ăn nước miếng của nam nhân này, lưỡi của hắn linh hoạt liếm môi và răng nàng, thậm chí còn quấn lấy lưỡi nàng, mút lấy nhau.
Tiếng nước chậc chậc phát ra, dâm mỹ không thôi, trong miệng nàng toàn là nước miếng của hắn.
“Nuốt xuống!” Một tay nam nhân bóp cằm nàng, hơi nâng lên rồi rời đi, khóe môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc dài.
Nàng không còn cách nào khác chỉ đành nuốt xuống, thấy vậy nam nhân mỉm cười hài lòng.
“Sao, nước miếng của mình cũng ghét à?” Hắn vừa nói, vừa cởi dây quần của mình, bàn tay to lấy côn thịt ra, trước ánh mắt kinh sợ của Ngôn Cẩm vuốt ve vài cái.