Sau một đêm triền miên, Ngôn Cẩm ngủ thẳng giấc đến chính ngọ hôm sau mới thức dậy.
Chiếc gối bên cạnh trống không, lạnh lẽo, hẳn là nam nhân đã rời đi lâu rồi.
“Người đâu, chuẩn bị nước ấm.”
Nha hoàn bên ngoài nghe tiếng gọi, vội vàng bỏ hạt dưa trong tay xuống, một người chạy ra phòng bếp kêu nước, một người vào trong hầu hạ.
Vừa mở cửa, mùi hương nam nữ hoan ái bay xộc tới, làm Hồng Linh đỏ mặt.
Hồng Linh vén màn lụa lên, đập vào mắt là gương mặt của một nữ tử xinh đẹp, nàng khoác hờ chiếc áo ngoài, đôi chân thon dài trắng nõn nà, trên cổ có nhiều dấu ngân đỏ, đôi mắt sáng trong như nước, mái tóc hơi rối xõa dài trên chăn gấm đỏ thẫm và áo khoác.
Cái gọi là xinh đẹp tuyệt trần hẳn là phải thế này.
Phu nhân này… ước chừng chỉ mới 15 tuổi mà thôi.
Ngôn Cẩm đỡ tay Hồng Linh xuống giường, hai chân run rẩy, vừa đi vài bước, tinh dịch bên trong hoa huyệt đã chảy xuống bắp đùi. Nàng sợ bị nha hoàn phát hiện điều bất thường, nên chỉ có thể kẹp chặt hai chân thầm mắng người nào đó trong lòng.
Thứ kia của Giang Mậu lớn hơn người thường đã đành, ngay cả tinh dịch cũng vừa nóng vừa nhiều, tối qua bị hắn bắn vào trong không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ là phải rửa vài ngày mới sạch được.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi, ta tự tắm là được!”
Cho hai nha hoàn kia lui đi, lúc này Ngôn Cẩm mới bớt thẹn thùng bỏ đi áo khoác. Toàn thân nàng chi chít dấu hôn, ngay cả mắt cá chân cũng có, vùng chân tâm thì khỏi phải nói, bị Giang Mậu làm đến mức bây giờ vẫn còn sưng đỏ.
Nước ấm làm thư giãn cơ thể mệt mỏi, Ngôn Cẩm ngâm một lúc rồi bước ra lau mình, khoác lại áo ngoài rồi mới kêu nha hoàn vào dọn dẹp.
Giang Mậu không ở đây, thân thể nàng cũng không thoải mái lắm, nên cũng bỏ qua bữa trưa, sang thư phòng cầm sách đọc một hồi lâu. Mãi đến khi sắc trời chực tối, đèn nến thắp lên, nam nhân kia mới ung dung vào phòng, trên người là bộ quan phục màu đỏ sẫm, khiến sát khí bình thường của hắn giảm đi phần nào.
Theo sau nam nhân là hai gã tiểu tướng, người bên trái da dẻ trắng trẻo, khí chất văn nhã, có phong phạm của một nho tướng. Ngôn Cẩm nhớ y từng đi theo tướng quân đến hạ sính, hình như tên là Tả Diệp. Còn người bên trái hơi lùn, gương mặt chữ điền, mặt mày đoan chính cương trực, nhưng với nàng là hoàn toàn lạ mặt.
“Thuộc hạ Tả Diệp, Hàn Lập bái kiến tiểu phu nhân.”
Ngôn Cẩm bị gọi là “Tiểu phu nhân” thì vui vẻ đỏ mặt, nàng chào đáp lễ, liếc nhìn Giang Mậu một cái rồi cười nói: “Chắc hai vị vẫn chưa dùng bữa, để ta đi gọi người sắp xếp cho các vị.”
“Dạ.”
Giang Mậu gật gật, nhìn Ngôn Cẩm một cái rồi xoay người rời đi, trong lòng cũng thấy vô cùng ấm áp, nếu là trước kia, Giang Mậu sẽ dẫn hai người này đến tửu lâu.
Hiện tại phủ của hắn coi như đã có nữ chủ nhân, thật tốt.
Tả Diệp nhìn mặt mày cấp trên của mình đầy vẻ hãnh diện đắc ý, khóe môi y hơi giật giật, không biết mình có nhìn lầm hay không, đoạn y quay qua nhìn Hàn Lập một cái, cũng thấy trên mặt Hàn Lập là vẻ kinh ngạc không khác gì mình.
Ba người rồi ở tiền sảnh, không biết đã bàn luận cái gì, mà khi Ngôn Cẩm đưa cơm đến cửa, lại vì bầu không khí ngưng đọng bên trong mà hơi chùn bước.
Là Tả Diệp phát hiện ra nàng trước: “Phu nhân vất vả rồi.”
“Ăn cơm trước đi, rồi lại bàn sau.” Giang Mậu ngửi được mùi thức ăn, lại thấy nữ nhân yêu kiều đứng trước cửa, lập tức tuyên bố dừng đàm luận.
Đồ ăn nhanh chóng được bày ra bàn, Ngôn Cẩm đã suy xét đến việc ba đại nam nhân đều là người trong quân, hẳn là sức ăn không nhỏ, cho nên đã sai đầu bếp làm một nồi thịt kho, một dĩa địa tam tiên, sườn heo chua ngọt và móng heo hấp hành, ăn cùng với một tô canh củ mài, hẳn là đủ dùng.
Đặc biệt là món móng heo hấp hành, hấp đến da heo mềm mại, thớ thịt tươi ngon, còn có vị cay cay, rất là ngon miệng.
Ngôn Cẩm bày thức ăn ra xong, đang định rời đi thì Giang Mậu bắt lấy tay nàng, ấn nàng ngồi bên cạnh mình: “Trong phủ không có mấy quy tắc rườm rà kia, nàng cũng ngồi ăn đi.”
Ở các phủ đệ bình thường, nữ tử không được ngồi ăn chung bàn với khách khứa chủ quân, huống chi nàng chỉ là thiếp. Nam nhân này đối với nàng như vậy, làm trong lòng nàng rất cảm động, gật đầu ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hàn Lập là kẻ nói nhiều, nhưng cũng chân chất, y vừa ăn cơm vừa kể lại mấy chuyện vui trong nhà mình, là những chuyện ở thôn quê của y. Tả Diệp ngấm ngầm đá chân y dưới bàn, vậy mà Hàn Lập lại không hiểu ý: “Ngươi đá ta làm gì?”
Tả tướng quân cạn lời với tên quê mùa này, khụ một tiếng rồi nói: “Lúc ăn và ngủ không được nói chuyện.”
Huống chi lại là đang dùng cơm ở trong nhà lão đại.
Ngôn Cẩm lên tiếng giải vây. “Hai vị tướng quân cứ tự nhiên, giống như đại tướng quân nói, ở đây không có quá nhiều quy tắc vậy đâu.”
Được phu nhân nói đỡ, Hàn Lập đắc ý cười: “Có nghe thấy không.” Đoạn y gắp một cái móng heo lên cắn một cái, lập tức kinh ngạc đến hai mắt tròn xoe, “Rất ngon, móng heo này rất tuyệt, đầu bếp trong phủ tướng quân quả là tài nghệ xuất chúng, hay là cho ta mượn về phủ mình vài ngày được không?”
Vừa dứt lời, đám nha hoàn đứng hầu gần đó đều bật cười, Ngôn Cẩm mím môi không nói gì, Giang Mậu cũng tò mò gắp ăn một cái.
“Quả thật không tệ.”
“Tất nhiên rồi, vì đây là món phu nhân đã chuẩn bị từ lúc trưa đến giờ mà.” Giọng nói thanh thúy của nha hoàn áo xanh vang lên, làm kinh ngạc mọi người trong phòng.
Hàn Lập bối rối đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu: “Thì ra đầu bếp này là tiểu phu nhân.”
“Ta thích đọc một ít sách viết về ẩm thực, dù sao cũng rảnh rỗi nên muốn thử nấu xem sao.”
“Sớm nghe nói tiểu phu nhân là đệ nhất tài nữ kinh thành, đọc nhiều sách vở. Quả nhiên như thế.” Tả Diệp chấp tay, tán thưởng không thôi.
Tiểu nữ nhân này làm Giang Mậu nở mày nở mặt, hắn vui vẻ hỏi nàng: “Không ngờ là nàng cũng có tài nấu nướng.”
Nghe vậy, Ngôn Cẩm giả vờ thở dài, nhìn sang chiếc đèn lồng treo ngoài mái hiên: “Xem gia nói kia, tiểu nữ bất tài không biết làm chuyện lớn, nếu không nhờ vào tài nấu nướng này, e rằng cả trời đất này chẳng có chỗ để ta dung thân.”
“Hahaha.” Mọi người bị nàng chọc cười. Thì ra tài nữ kinh thành thú vị như vậy, đâu giống lời đồn bên ngoài nói nàng là mọt sách khô khan.
Dùng bữa xong nha hoàn lại dọn dâng trà cho bọn họ, bữa tối nay ai nấy đều mặt mày vui vẻ.