Tướng Quân Như Sói Ăn Không No

Chương 12: Hòa hợp (H)




“Ưm… quá.. quá lớn, quá nóng… ngài… ưm ưm.. a nhẹ chút được không?”

Mồ hôi nhỏ giọt từ vầng trán xuống chiếc cằm kiên nghị của nam nhân, rơi trên nhũ thịt trắng ngần. Dần dần, giọt mồ hôi kia vì thân thể rung lắc mà chạy xuống bụng nhỏ của nàng, rồi biến mất nơi mảnh đất tam giác.

Rừng rậm đen nhánh vì mồ hôi, tinh dịch và dâm thủy ngập ngụa mà lúc này trông hỗn độn không chịu nổi. Giang Mậu nhìn thấy thì nuốt nước miếng, vung tay vỗ vào mông của nàng, thò tay đến khu rừng rậm, tùy tiện kéo một cái.

“Đau…” Ngôn Cẩm vốn đang bị côn thịt của hắn cắm đến dục tiên dục tử, bị kéo đột ngột như vậy, cả người nàng run lên. Hoa huyệt theo phản xạ siết chặt lại, côn thịt đang trên đà cắm tới lại bị mị huyệt kẹp chặt lấy quy đầu.

Giang Mậu hậm hực nghiến răng, lại không dám xông mạnh vào vì sợ nàng bị thương, bàn tay to của hắn không ngừng nắn bóp bầu ngực của nàng: “Cẩm nhi ngoan, nàng cắn chặt như vậy, gậy thịt của gia sắp bị bẻ gãy rồi, nàng thả lỏng một chút, ta còn chưa cắm hết vào đâu. Dâm huyệt này sao chặt vậy hả? Chơi thế nào cũng không lỏng được.”

Rõ ràng ban ngày hắn là một nam nhân trầm tĩnh đỉnh đạc, nhưng khi lên giường thì lời dâm tục nào cũng nói được. Ngôn Cẩm càng nghe càng đỏ mặt, vừa thẹn lại vừa ấm ức: “Ta… ta không muốn như vậy nha… ta bị ngài làm đau muốn chết.”

Giang Mậu hơi á khẩu, lại thấy đôi mắt nàng mê ly, nước mắt rưng rưng treo trên hàng mi, hắn lại càng muốn ăn nàng đến không chừa một mẩu xương nào.

“Ta nhẹ chút, nàng cũng thả lỏng đi.”

Ngôn Cẩm biết đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn, đành phải gật đầu tự nhủ phải học cách thích ứng, học cách chấp nhận thứ quá khổ kia của hắn. Ngày tháng sau này nàng vẫn phải hầu hạ hắn không phải sao?

Hắn không có khả năng không chạm vào nàng, mà dĩ nhiên, nàng cũng không muốn hắn chạm vào người khác.

Lúc Giang Mậu vừa trở về, nàng có ngửi thấy trên người hắn một mùi son phấn rất nhẹ, nhưng lại không dám hỏi hắn đã làm gì…

Dù sao, chính thê còn chưa chắc dám hỏi huống chi là một tiện thiếp như nàng. Nàng chỉ có thể dẫn dụ hắn đi tắm rửa, sau đó thành ra bị hắn đè ra như thế này.

Giang Mậu ôm nàng vào lòng, ngậm lấy đôi môi mọng của nàng, liếm láp rồi dò xét đi vào. Hắn chưa từng hôn nữ nhân khác bao giờ, hiện tại mới hôn môi với nàng vài lần không cần ai dạy cũng tự hiểu. Rút kinh nghiệm lần trước quá thô lỗ, lần này hắn dịu dàng hơn rất nhiều.

Ngôn Cẩm ôm lấy cổ hắn, há miệng dùng lưỡi đáp trả nụ hôn của hắn. Động tác của nàng ngây ngô, lại làm cho lòng hắn vô cùng hưng phấn.

Mấy lần trước hôn nàng, nàng đều chỉ ỡm ờ với hắn cho xong việc. Nhưng hôm nay nàng lại đáp trả hắn, khiến hắn càng tham lam mút lấy dịch ngọt trong miệng nàng, đồng thời cũng đút nước bọt của mình cho nàng.

Ngôn Cẩm lầm bầm vài tiếng, nhưng vẫn nuốt xuống. Tinh dịch nàng cũng đã ăn rồi, cái này có là gì…

Có lẽ nhờ nụ hôn dịu dàng này mà tiểu nữ nhân đã thả lỏng một chút, Giang Mậu thấy thời cơ thích hợp, lập tức thừa cơ đưa đẩy côn thịt to của mình ra vào trong người nàng, tiết tấu chậm rãi.

“Ưm… a…” Hai người đồng thời than một tiếng.

“Nàng kêu rất hay, Cẩm nhi, gọi tướng công đi.” Rốt cuộc hắn cũng cắm hết gậy của mình vào, thoải mái đến mày kiếm giãn ra, thở ra một hơi thật dài.

“Tướng công ~”

“Cẩm nhi, gia sẽ yêu nàng thật tốt, kêu thêm lần nữa…”

“Tướng công~”

“Kêu lại lần nữa.”

“Tướng công ~ a…… ôi… A… ưm… ưm…”

Hai tay Giang Mậu bóp chặt vòng eo nàng, hạ thân di chuyển dứt khoát, dữ dội như mưa rền gió dữ. Theo côn thịt ra ra vào vào, chất lỏng sền sệt bị đánh thành bọt trắng, nhỏ giọt dưới thân nữ nhân. Túi thịt nặng trĩu đánh vào bắp đùi dưới của nàng, phát ra những tiếng kêu bôm bốp.

Hắn chỉ hận không thể cùng nàng hòa thành một thể, triền miên đến chết.

Không biết qua bao lâu, Ngôn Cẩm cảm giác như mình sắp ngất dưới cơn sóng khoái cảm liên tục ập đến này, chợt một đợt sóng ngầm nóng hổi từ nơi nào đó như tức nước không kiềm nổi nữa, nàng nhắm nghiền hai mắt, gồng người bóp chặt cánh tay hắn, cao trào xuất hết ra.

“Tiểu dâm phụ, sao không đợi ta ra cùng.” Giang Mậu hậm hực vừa nói, vừa hưởng thụ cảm giác cái miệng nhỏ bên dưới của nàng đang không ngừng mấp máy, mút chặt lấy côn thịt mình.

“Ai… ai kêu ngài không ra, người ta mệt mỏi quá rồi.”

“Cái này là bản lĩnh của nam nhân, nàng phải biết hưởng thụ chứ.” Giang Mậu nhân lúc nàng còn đang trong cơn cao trào, rút côn thịt thô cứng của mình ra đến chỉ còn quy đầu bên trong, rồi lại bỗng nhiên đẩy mạnh vào.

“Á…” Ngôn Cẩm giật bắn cả người, thét lên một tiếng, ngay sau đó bàn tay to kia lại nhấc cao eo nàng, cắm lút cán một lần nữa.

“Không… không chịu nổi… sâu quá… hức hức…”

“Đừng khóc, nàng sẽ rất sung sướng.” Giang Mậu nói xong thì lật người nàng lại, nhìn hoa huyệt đỏ ửng không ngừng nở rộ vì ngậm mút côn thịt của mình, chất dịch trắng đục từ hạ thân nàng chảy tràn xuống dưới, thấm ướt nhẹp khăn trải giường.

Giang Mậu cúi xuống nhìn, vừa hung hăng cắm vào hoa huyệt nàng, vừa cúi người in lên cần cổ trắng nõn của nàng một dấu hôn. Hắn cắn mút da thịt nàng, từ cổ đến bả vai, xuống tấm lưng trần, không bỏ sót một tấc da nào trên người nàng.

Tiểu huyệt tê sướng kết hợp với sự ấm áp trên lưng khiến Ngôn Cẩm một lần nữa chìm vào khoái lạc, nàng chỉ cần hơi cúi đầu sẽ nhìn thấy hoa huyệt của mình đang bị côn thịt của hắn liên tục khuấy động, hai cánh thịt hồng hồng bị đóng mở, hỗn hợp dâm dịch đang chảy ra.

Vừa nghe thấy tiếng hô trầm trầm của nam nhân, hạ thân nàng cũng vừa lúc bị từng đợt tinh dịch nóng hổi dũng mãnh bắn vào trong, Ngôn Cẩm bất chợt cảm thấy khó thở, đột nhiên trước mặt trắng xóa, ý thức dần hôn mê.

Giang Mậu vẫn đang dán sát thân thể mướt mồ hôi của nàng, hưởng thụ khoái cảm cực hạn. Chợt thấy người dưới thân bất động, hắn hoảng hồn lập tức rời khỏi người nàng.

“Cẩm nhi, Cẩm nhi.” Giang Mậu hoảng loạn đưa tay lên mũi nàng, may quá nàng còn thở, chỉ là ngất đi thôi. Thân thể này thật sự quá yếu, mới có ba lần đã bất tỉnh rồi.

Xem ra sau này phải đốc thúc nàng rèn luyện thêm mới được.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.