Tướng Quân Như Sói Ăn Không No

Chương 22: Ngoại truyện



Ba năm sau.

Ở một tiểu viện nào đó ở Giang Nam.

Một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi dưới mái hiên may một bộ y phục nho nhỏ, ngồi bên cạnh là một nam hài tử khoảng chừng hai tuổi đang chơi đùa với một chú chó nhỏ.

Ngôn Cẩm nhìn hoa đào vừa mới nở bên bờ tường, trong lòng cảm thán.

Đã ba năm rồi, nam nhân của nàng vẫn bặt vô âm tín. Nàng đã dò la tin tức kinh thành nhiều lần, nhưng vẫn không biết được tình hình của Giang Mậu sống chết ra sao.

Đang sầu não, chợt một tràn gõ cửa ngắt ngang mạch suy nghĩ của nàng. Ngôn Cẩm hoàn hồn, đặt lại kim chỉ vào trong rổ.

“Là Trương phu nhân sao?”

Sau khi sinh xong, Ngôn Cẩm mở một cửa hàng hương cao trong một trấn nhỏ ở Giang Nam, nhờ đó kết giao với một ít quý phu nhân trong thành, cho nên cũng thường xuyên có người đến mua chút đồ hoặc tâm sự với nàng.

Mấy ngày trước, Trương phu nhân của huyện lệnh có hẹn sẽ đến chơi, Ngôn Cẩm đoán lúc này là bà ấy đến.

Nàng đứng dậy mở cửa.

Không ngờ, người đứng bên ngoài không phải là Trương phu nhân, mà là một nam tử mặc một bộ y phục màu xanh lơ, đầu đội mũ vành, che khuất nửa gương mặt của hắn.

“Xin hỏi, ngài là?”

“Là ta… Cẩm nhi.”

Chất giọng quen thuộc của nam nhân.

Thoáng sững người một chút, nước mắt Ngôn Cẩm chực trào, lệ rơi đầy mặt, thân thể không tự chủ được run rẩy, lảo đảo như sắp té ngã. Cũng may nam nhân kịp thời đỡ lấy nàng, nhìn gương mặt quen thuộc của nam nhân, hai tay Ngôn Cẩm run run rờ chạm lên mắt mũi của hắn, cảm thụ rõ người trước mặt, miệng nức nở gọi: “Phu quân…”

“Cẩm nhi, xin lỗi nàng. Để nàng phải chịu khổ rồi.” Giang Mậu ôm chầm lấy nàng, hận không thể hòa tan nàng vào máu thịt mình.

Làn gió thổi qua, cánh hoa đào bay lất phất, tô vẽ thêm cho cảnh tượng cửu biệt trùng phùng.

Tiểu nam hài thấy mẫu thân bị một nam nhân xa lạ ôm lấy, lập tức bổ nhào đến: “Ngươi là ai? Buông mẫu thân của ta ra!”

Giang Mậu chợt khựng lại, ngẩng đầu khỏi vai Ngôn Cẩm, ánh mắt dừng trên gương mặt nhỏ có 7 8 phần giống mình.

Nam nhân chậm rãi nở nụ cười: “Đây là con của chúng ta sao?”

“Ngươi nói bậy, đại thúc quái dị.” Nam hài tử phụng phịu.

Ngôn Cẩm lau nước mắt bật cười, cúi xuống bế Thành nhi lên: “Thành nhi, đây là phụ thân của con.”

Thành nhi trợn tròn mắt, cái hiểu cái không, giống như không thể tin được tại sao đại thúc quái dị này đột ngột lại biến thành phụ thân của mình vậy.

Giang Mậu vui sướng ôm lấy hai mẫu tử vào lòng, tiếng cười của hắn vang vọng khắp sân, mang theo hy vọng dạt dào: “Ta đã bình an trở về, từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ cho mẫu tử các nàng thật tốt.”

*
Về đêm, căn phòng nhỏ trong nhà bừa bãi hỗn độn.

Đôi phu thê đã ba năm không gặp, tương tư như hóa thành lửa, thiêu đốt cả hai.

Màn cửa sổ bị gió thổi lay động, ánh trăng tròn chiếu soi đôi thân ảnh đang quấn quít lấy nhau. Ánh mắt Giang Mậu dịu dàng như nước, nụ hôn nóng bỏng như mưa xuân rơi từng hạt trên thân thể mềm mại của nữ nhân.

Nữ tử dưới thân đã sớm động tình, hai má đỏ bừng, hai mắt mê ly, môi mọng hé mở, hàm răng trên cắn lấy môi dưới như đang nhẫn nại điều gì. 

Dáng vẻ yên lặng chịu đựng của nàng làm nam nhân thương tiếc, hắn dùng lưỡi mình cạy mở khớp hàm của nàng, giải cứu cánh môi đỏ mọng: “Đừng cắn, chảy máu bây giờ.”

Hai môi dán chặt vào nhau, Ngôn Cẩm hơi ngửa đầu cong eo, đón nhận nụ hôn của phu quân nàng ngày nhớ đêm mong, mùi hương và hơi thở nóng bỏng của hắn như đang nhấn chìm nàng vào bể dục vọng.

Môi lưỡi hắn gia tăng tốc độ, từng tấc chiếm lĩnh thân thể nàng, lặp đi lặp lại động tác mút vào.

“Ưm… nhẹ, nhẹ chút…”

Quả thật đây là lần đầu tiên hắn dịu dàng như vậy, như thể xa cách lâu ngày, nay có được lại càng thêm trân quý. Ngôn Cẩm chủ động quấn lấy cổ Giang Mậu, dán ngực mình vào ngực hắn, thể hiện một cơn khát khao từ nội tâm nàng, mà chính nàng cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể dùng đôi chân quấn lấy eo hắn, cố ý dùng đóa hoa đã nở rộ kia mời gọi dục vọng cứng rắn của hắn.

Đóa hoa mang theo mật dịch cọ vào gậy nóng, làm cả hai đều cảm thấy khoan khoái, đồng thời than lên một tiếng.

“Ta muốn chàng.”

 Giang Mậu cực kỳ thích thú với sự nhiệt tình của nàng.

“Ừm, ta cho nàng liền đây.” Giang Mậu đút ngón tay giữa vào bên trong cửa huyệt, ngón cái bên ngoài ấn lên âm hạch yếu ớt, vừa ra vào, vừa kích thích nơi mẫn cảm.

Tiểu huyệt đã lâu không bị người khiêu khích như vậy, Ngôn Cẩm bứt rứt uốn éo vòng eo mảnh khảnh, môi mỏng bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

“Ưm… cho ta…”

“Cẩm nhi, nàng vẫn chật như vậy, định cắn gãy hàng của ta sao?”

“Hức hức… chàng… đồ xấu xa… cho ta…” 

Nam nhân chỉ muốn trêu chọc nàng một chút thôi, chứ bản thân cũng đã đến cực hạn rồi, hắn lập tức cầm lấy côn thịt của mình, đẩy eo xâm nhập vào u cốc chặt chẽ kia.

Hai thân thể đã hoàn toàn kết hợp với nhau, Ngôn Cẩm bị dục vọng nhuộm đỏ toàn thân, hai chân nàng bị dang rộng, cơ thể như mở ra để nghênh đón sự tiến công của nam nhân.

Côn thịt thô to căng cửa huyệt non mềm của nàng ra, hai cánh hoa đóng mở, nuốt lấy vật cứng một cách khó khăn, nhưng nhận lại chỉ là sự tấn công càng hung mãnh hơn.

Côn thịt lặp đi lặp lại động tác ra vào, như thể lấy đà dần, từ nông đến sâu thâm nhập vào tận tử cung, đem đến cho nàng khoái cảm tốt độ. Ngôn Cẩm nhăn mày ôm chăn, hai mắt ướt át, khớp hàm cắn chặt, như thể đang chịu đựng sự tra tấn của nam nhân, nhưng đồng thời cũng rất hưởng thụ sự chiếm hữu của hắn.

Không biết qua bao lâu, là nam nhân không trụ được trước, đâm sâu một cái rồi xuất hết vào trong người nữ nhân.

Tử cung non nớt bị dòng nước ấm bắn mạnh vào, khoái cảm lên đến tận đỉnh, Ngôn Cẩm hét lên một tiếng, cũng cao trào xuất ra, rồi ngất lịm.

Kétttt~

“Mẫu thân, con muốn ngủ với mẫu thân.”

Cửa phòng bị một nam hài mơ màng dụi mắt đẩy ra. Giang Mậu vốn đang ở trên người Ngôn Cẩm hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mỉ của tiểu huyệt sau cao trào, đột ngột bị quấy rầy, côn thịt bên trong bất chợt cương cứng lên lần nữa.

Gió nhẹ thổi màn lụa lất phất bay, đứa nhỏ cao không đến mông hắn nhấc chân ngắn leo lên giường, mở to mắt nhìn phụ thân mình, hùng hổ nói: “Người bắt nạt mẫu thân con! Người là kẻ xấu, mau xuống.”

“Thành nhi, ta không có bắt nạt mẫu thân con.”

“Vậy người đè lên mẫu thân làm gì?”

Giang Mậu hít sâu một hơi, kéo chăn phủ lên người Ngôn Cẩm, thuận thế rút côn thịt của mình ra.

“Phụ thân và mẫu thân đang sắp sinh cho con một tiểu muội muội.”

Vừa nghe có tiểu muội muội, sắc mặt Giang Thành hưng phấn hẳn lên, quăng mất chuyện mẫu thân bị bắt nạt ra sau đầu: “Muội muội… con muốn có muội muội.”

Giang Mậu sợ con trai sẽ đánh thức Ngôn Cẩm, hắn che miệng nó lại rồi ôm nó vào trong lòng: “Suỵt, con nói nhỏ thôi, nếu không muội muội sẽ bị dọa sợ, không chịu ra chơi với con đâu.”

“Dạ.” Giang Thành ngoan ngoãn gật đầu, thân thể bé xíu nằm trên bả vai của phụ thân, nhìn về phía mẫu thân đang ngủ say.

Đợi mẫu thân ngủ dậy, nó sẽ có muội muội để chơi cùng rồi.

-HOÀN-


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.