Tướng Quân Như Sói Ăn Không No

Chương 21: Mang thai




Ngày tháng bình đạm trôi qua, ban ngày Ngôn Cẩm đọc sách, nấu cơm chờ Giang Mậu trở về; ban đêm bọn họ cùng nhau dùng cơm, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau lên giường ân ân ái ái.

Mà mấy ngày nay Giang Mậu lại tương đối bận rộn, quá nửa đêm vẫn chưa về nhà. Ngôn Cẩm tới tới lui lui chờ đợi, vì lo lắng cho hắn, nàng cũng không có tâm trạng ăn uống.

“Phu nhân, người ăn chút gì đi.”

“Ta ăn không vô.” Ngôn Cẩm lắc đầu, vừa định đứng lên lại vì quá đột ngột mà choáng đầu, sau đó ngất xỉu.

Khi nàng tỉnh lại đã thấy Giang Mậu ngồi ở bên giường nhìn mình, nét mặt hắn hơi uể oải, có lẽ là công việc bận rộn đã làm hắn mệt mỏi, giờ còn phải chăm sóc cho nàng.

“Cẩm nhi, nàng tỉnh rồi. Có đói bụng không, ta sai người hâm đồ ăn cho nàng ăn.” Giang Mậu dịu dàng hỏi.

Ngôn Cẩm lắc đầu, nàng có cảm giác hình như mình đã ngủ rất lâu, cả người rã rời. Nàng nâng người muốn ngồi dậy, Giang Mậu vội đỡ nàng, lót gối cho nàng nửa ngồi nửa dựa lưng vào đầu giường.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, đuôi mắt khóe môi đều ẩn chứa ý cười, không chút che đậy.

“Phu quân, chàng… chàng cười cái gì?”

Giang Mậu đặt bàn tay to của mình lên bụng nàng, trong chất giọng nghe có chút nghẹn ngào vì cố kiềm chế sự vui sướng: “Ở đây, có rồi.”

“Có cái gì?” Vẻ mặt Ngôn Cẩm mờ mịt, cúi đầu nhìn bàn tay rám nắng của nam nhân đang đặt trên bụng mình, nhất thời ngờ nghệch không nghĩ đến mình mang thai, lại nghĩ trong bụng mình vì thường xuyên bị hắn chơi đa dạng có lẽ đã phát sinh bệnh gì.

“Có phải ta đã sinh bệnh gì sắp chết không?” Cơn váng đầu khiến nàng không đủ tỉnh táo, hai mắt rưng rưng, bắt đầu nói năng lung tung.

“Đồ ngốc, nàng sẽ không chết, nàng phải sống tốt để còn sinh con của chúng ta ra.” Giang Mậu dở khóc dở cười, ôm lấy mặt nàng cắn một cái.

Nước mắt còn treo trên hàng mi, Ngôn Cẩm bị tin tức vừa rồi là ngẩn người.

Con?

Con gì?

Chẳng lẽ… nàng mang thai?

Trời đất ơi, thật là vậy ư?

Tiểu nữ nhân ngây người chừng một lúc lâu, mới cúi đầu đặt tay lên bụng mình, nghĩ đến cảnh tượng trong bụng mình đang có một sinh mệnh mới… là huyết mạch của nàng và hắn.

Nước mắt lưng ròng tưởng chừng vì hoảng sợ kia phút chốc hóa thành nước mắt hạnh phúc.

Ngôn Cẩm mang thai, Giang Mậu nâng niu chăm sóc nàng như một búp bê sứ.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh.

Thế cục chính trị trong kinh thành ngày càng hỗn loạn. Danh tiếng Thái tử bại hoại, đạo đức suy đồi, bị thừa tướng buộc tội. hoàng thượng thường xuyên đau ốm trên giường, khiến triều cuộc rối ren.

Mà lúc này, những người dưới trướng còn sót lại của Thái tử nuôi hy vọng cuối cùng nơi Giang Mậu, hắn vốn là người được thánh thượng tin tưởng, nên bọn họ dốc sức muốn hắn trợ giúp Thái tử điện hạ bức vua thoái vị.

Giang Mậu cự tuyệt, người của Thái tử chân trước vừa đi, chân sau tam vương gia Nam Phong Lăng đã dẫn binh đến bao vây tướng quân phủ, nói rằng Giang Mậu cấu kết với Thái tử, họa loạn triều cương, lập tức áp giải đến thiên lao.

Lúc này, Ngôn Cẩm đã mang thai được tám tháng.

“Giang Mậu, đi.” Nam Phong Lăng nói.

“Ta không hề cấu kết với Thái tử điện hạ.”

“Ngươi có cấu kết hay không không quan trọng, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Nếu ngươi không đứng về phe của bổn vương, tất nhiên bổn vương không thể giữ lại ngươi.” Nam Phong Lăng đắc ý nói, còn lắc lắc thánh chỉ trong tay.

Ngôn Cẩm nhìn Nam Phong Lăng, không ngờ nam nhân trước kia mình thích lại là một kẻ đê tiện như vậy, còn đâu dáng vẻ đỉnh đạc phong độ ngày trước cơ chứ? Rõ ràng là một ngụy quân tử!

Quyền lực thật sự có thể khiến một người điên cuồng bất chấp đến thế sao?

Nam Phong Lăng nhìn sang Ngôn Cẩm, bề ngoài tỏ ra phóng khoáng, nhưng ánh mắt ngả ngớn đã bán đứng y: “Ngôn Cẩm, ta thật sự rất tiếc cho dung nhan xinh đẹp thế này. Bây giờ Giang Mậu rớt đài, muội cũng chỉ là thiếp thất của hắn. Chỉ cần muội nhận sai, bổn vương không ngại muội từng qua tay hắn, nạp muội làm trắc phi có chịu không?”

“Đê tiện! Ngươi là đồ mặt người dạ thú, dù có chết ta cũng không theo ngươi.” Hai tay Ngôn Cẩm đỡ lấy bụng mình, đứng nấp phía sau lưng Giang Mậu.

Nam Phong Lăng tức giận đến bật cười: “Mặt người dạ thú? Nếu không phải ngươi đang mang thai, bổn vương sẽ xé nát đồ ngươi, chơi ngươi trước mặt Giang Mậu, để cho ngươi biết thế nào là mặt người dạ thú!”

“Nam Phong Lăng, ngươi đúng là tìm chết!” Giang Mậu tức giận ngút trời, rút con dao bên người ra, động tác nhanh như chớp vọt đến.

Đám binh lính không kịp phòng bị, để Nam Phong Lăng bị bắt làm con tin, con dao trên tay Giang Mậu kề sát động mạch chủ trên cổ Nam Phong Lăng, ngập tràn tính uy hiếp.

“Ngươi muốn sống hay muốn chết?”

“Muốn… muốn sống… Giang Mậu, ngươi đừng kích động.” Nam Phong Lăng vốn là một kẻ hèn hạ, lúc này sợ đến sắp tè ra quần.

“Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đưa nữ nhân của ta ra khỏi thành, nếu các ngươi dám làm tổn hại đến một sợi tóc của nàng, thì dùng mạng Tam Vương gia của các ngươi để đền!” Giang Mậu nói đanh thép, tay cũng đè thêm lực trên con dao.

Nam Phong Lăng cảm nhận được cổ mình bị vật sắc bén cứa vào, có một chất lỏng ấm ấm đang chảy ra.

Là máu.

Giang Mậu vốn theo chân đám thổ phỉ từ nhỏ, giết người nhẹ nhàng khác nào chặt cải trắng.

Sắc mặt Nam Phong Lăng tái mét, y sợ chết, vội vàng la lên: “Mau, cho người chuẩn bị xe ngựa đi.”

Một đám binh lính lo sợ chủ tử bị tổn hại, nhanh chóng làm theo lời.

Xe ngựa đến rồi. Ngôn Cẩm được nha hoàn đỡ lên xe ngựa, nàng thò đầu ra nói với Giang Mậu, “Phu quân, chúng ta cùng nhau đi.”

“Ta đi không được, chung quanh đều là cung thủ, Cẩm nhi, nàng đi nhanh đi. Hứa với ta, sinh con xong, tìm một người tốt gả cho hắn, để hắn chăm sóc mẹ con nàng. Hãy dũng cảm lên, sống vì chính mình, có biết không?” Ánh mắt nam tử nóng rực, lẫn trong đó là một chút lưu luyến, nhưng chỉ chớp mắt đã không còn thấy nữa.

Hai mắt Ngôn Cẩm đẫm lệ: “Chàng nói bậy bạ gì đó. Một nữ không thờ hai phu. Ta là nữ nhân của chàng, cả đời đều là người của chàng. Chàng đi cùng ta đi, đứa nhỏ trong bụng cần chàng, không có chàng ai dạy dỗ nó nên người đây.”

Ánh mắt Ngôn Cẩm chứa đầy cầu xin, nhưng dù trái tim Giang Mậu có mềm thế nào, hắn cũng không thể đi theo nàng. Hắn phải giữ lấy con tin, cho đến khi nàng ra khỏi vùng nguy hiểm này.

“Ta không thể đi, nếu ta đi, tội danh mưu phản chắc chắn không thể thoát, nàng và con cũng sẽ bị truy sát. Nàng đi đi.”

Giang Mậu hạ quyết tâm dùng sống dao vỗ mạnh lên mong ngựa, khiến con ngựa chạy về phía trước.

Ngôn Cẩm vén mành cửa thò người ra ngoài, nha hoàn vội vàng ôm lấy nàng.

Nàng vừa khóc lóc vừa gọi tên hắn: “Giang Mậu, chàng nhớ phải sống sót.”

“Giang Mậu —— ta yêu chàng, hứa với ta, chàng nhất định phải sống sót!!!”

Giang Mậu nghe lời tỏ tình trong tiếng gió bay đến, hốc mắt hơi hơi ướt át.

Hắn cũng yêu nàng.

Hắn chấp nhận dùng tánh mạng của mình, đổi lấy an nguy cho hai mẫu tử nàng.

Nàng cũng hãy hứa với ta. Dù không có ta, nàng và con cũng vẫn phải sống tốt.
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.