Tướng Quân Như Sói Ăn Không No

Chương 5: Chương 5: Ngọn nguồn



Khi Ngôn Cẩm tỉnh dậy, nam nhân kia đã lên triều rồi, chỉ còn lại mớ chăn nệm hỗn độn chứng minh cho sự điên cuồng tối qua.

Nàng cắn môi, gian nan ngồi dậy, trên người đầy dấu xanh tím, từ ngực đến chân, bên trong bắp đùi cũng có.

“Cầm thú!”

Ngôn Cẩm vén màn xuống giường tắm rửa, vừa đi một bước, chất lỏng ấm nóng trong người nàng rỉ ra, nhỏ tách tách trên sàn nhà.

Nàng cúi đầu nhìn lại, không khỏi đỏ mặt, chất lỏng trắng đục pha lẫn màu máu trong đó. Đúng là túng dục quá độ, đã bị thương còn vẫn ham làm. Nàng rên một tiếng, kẹp chặt đùi ngọc đi về hướng phòng tắm.

Phía bên ngoài mấy nha hoàn cũng vào phòng quét dọn, nhìn trên chiếc giường hoa lệ một mảng hỗn độn, không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt. 

Tắm xong, trước gương đồng, nữ tử xinh đẹp vô ngần đang trong chiếc váy lụa rộng thùng thình, vừa quyến rũ vừa lười biếng.

Đây chính là tướng quân phu nhân mới sao?? Trông rất xinh đẹp, khó trách tướng quân lại chướng mắt ả Phiêu Tuyết kia!

“À… này, cho hỏi, khi nào trong phủ dùng bữa.”

Tiểu nha đầu kia khẽ giật mình, “Nô tỳ Hạ Liễu, bái kiến phu nhân. Trong phủ dùng bữa bình thường là buổi sáng giờ Tỵ và chạng vạng tối giờ Thìn, hiện tại đã qua giờ cơm rồi.”

“A... như vậy không phải là ta phải chờ đến giờ Thìn sao?”

“Nếu Phu nhân đói, nô tỳ đến phòng bếp lấy cho người một ít điểm tâm!”

“Cảm ơn.” Ngôn Cẩm có chút ngượng ngùng gật đầu, một câu cảm ơn này, làm cho Hạ Liễu thiếu chút nữa quỳ xuống.

“Đây là bổn phận của nô tỳ.”

Hạ Liễu đi đến phòng bếp, nhìn thấy Khê Xuân tỷ tỷ ở đằng kia. Khê Xuân cũng giống như Phiêu Tuyết, họ đều là thị nữ kiêm nha hoàn thông phòng của tướng quân, hai người đều thầm ngưỡng mộ tướng quân từ lâu, đáng tiếc từ ngày có phu nhân, tướng quân lại không muốn chạm vào bọn họ nữa.

Hiện tại, bắt gặp Hạ Liễu đi lấy đồ ăn cho phu nhân mới, trên mặt Khê Xuân vô cùng căm hận, ả ta nặn ra một nụ cười tươi, giành lấy khay đồ ăn: “Muội muội tốt, ta đang rảnh rỗi, ngươi để ta đi đưa cho!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, phủ tướng quân này ta quen thuộc hơn ngươi đó!” Khê Xuân khinh người hất mặt, đoạt lấy khay rồi tông cửa xông ra.

Bên này, Ngôn Cẩm đợi đã lâu. thật sự là đói đến có chút khó chịu, rốt cuộc nàng cũng thấy một bóng dáng lượn lờ mà đến. Không phải là Hạ Liễu khi nãy. Người đến mặc y phục nha hoàn, khuôn mặt hình trái xoan, kết hợp với đôi mắt xếch lại mang nét đẹp mỹ lệ. Trước ngực hai ngọn núi phập phồng cũng theo bước đi của nàng ta mà lay động.

Đây tuyệt đối không phải tư thái mà một nha hoàn nên có.

“Nô tỳ Khê Xuân, cố ý tới đưa đồ ăn cho phu nhân.”

Khê Xuân cười khinh khinh, khay cơm trên tay rớt ‘đùng’ một tiếng, bị ném lên trên mặt bàn, Ngôn Cẩm liếc nhìn một cái, thức ăn đã bị văng tung tóe khắp nơi, trộn lẫn vào nhau, không còn ra hình dạng gì.

“Vất vả ngươi đi một chuyến, ta không đói, tự ngươi ăn đi.” Ngôn Cẩm kiềm nén cơn giận. Mặc dù nàng là phu nhân, nhưng cũng chỉ là thiếp, lại là người mới, so với thị nữ trong phủ tướng quân lâu năm chẳng là gì.

“Hừ, đã cho ngươi mặt mũi còn không biết điều. Ngươi chẳng qua chỉ là con rối được Ngôn đại nhân bán cho tướng quân. Tướng quân cùng lắm là vì ham thích cái mới thôi, ta và Phiêu Tuyết theo ngài ấy đã mười năm, cũng nhờ ơn của ngươi mà Phiêu Tuyết bị đày đi biên cương sung quân kỹ! Hơn nữa, ta còn phải cảm ơn ngươi đã giúp ta loại bỏ đối thủ này, ngươi phải nhớ kỹ, tướng quân là của ta!”

Ngôn Cẩm không nói tiếng nào, lạnh lùng nhìn người tới: “Nói xong rồi thì cút đi!”

“Ngươi đừng đắc ý, ngươi tưởng mình là đương gia chủ mẫu cao cao tại thượng sao? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tiện thiếp mà thôi. Đâu được như tỷ tỷ ngươi, được Tam vương gia dùng tam thư lục lễ rước về, đó mới là chủ mẫu!”

Câu nói của Khê Xuân gợi lại nỗi đau trước đây của Ngôn Cẩm. Nàng bắt đầu gắt lên:
“Câm miệng, ta kêu ngươi cút ngươi không nghe thấy sao?!” 

Dù sao Khê Xuân cũng không tiện ầm ĩ với Ngôn Cẩm, ả hất cầm rời đi. Sau khi ả ta đi rồi, Ngôn Cẩm nhịn không được òa khóc, cơn phẫn nộ và sự thất vọng dâng lên khiến lòng nàng ngổn ngang rối bời.

Nam Phong Lăng, sao ngươi lại đối với ta như vậy?!

Tất cả mọi chuyện hóa ra đều là âm mưu. Cái gì mà lấy đại cục làm trọng, vốn dĩ ngay từ đầu chính là nói dối! 

Tỷ tỷ Ngôn Nhu của nàng mất tích trước ngày đại hôn với Giang Mậu, Nam Phong Lăng khuyên nàng đừng lo lắng, y còn chủ động nói sẽ đi tìm tỷ tỷ về giúp nàng!

Vậy mà y đi mất tăm mấy ngày liền, mãi đến lúc Giang Mậu tới cửa bức hôn vẫn không về, nàng đành phải theo ý phụ thân mà gả thay tỷ tỷ. Còn Nam Phong Lăng, kẻ từng thề son sắt với nàng. Kết quả là lật mặt cưới tỷ tỷ nàng!

“Ta phải đi hỏi bọn họ, Tại sao lại đối xử với ta như vậy?! Tại sao!” Ngôn Cẩm lau nước mắt, bước tập tễnh từng bước vào nhà thay bộ y phục mới.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.