Thường ngày, Nam Phong Lăng hạ triều đều sẽ đến Thần Tiên lâu nghe hát uống trà, cho nên Ngôn Cẩm đến đây chờ trước.
Ngôn Cẩm ăn ngấu nghiến điểm tâm, cầm ấm trà rót mấy chén, no bụng sẽ tạm thời giúp nàng giảm bớt nỗi uất ức trong lòng.
“Tam vương gia, ngài đã tới!” Tiếng nói tiểu nhị của quán vang lên.
“Chuẩn bị một gian phòng, hôm nay ta và Vương phi cùng đến!” Nghe giọng nói quen thuộc, Ngôn Cẩm hơi giật mình, tức khắc thanh tỉnh.
Lỗ tai nàng nghe ngóng nhất cử nhất động bên ngoài.
“Vương gia, sáng nay Giang tướng quân đúng là lại cố ý gây khó dễ cho chàng!” Giọng nói mềm mại của nữ tử vang lên, là đích tỷ đào hôn của nàng!
“Chuyện này có là gì, nàng và ta đã thành hôn, hắn ta có dây dưa như thế nào cũng chỉ là phí công! Hơn nữa, hiện tại Ngôn Cẩm đã gả đi, xét theo bối phận hắn ta là muội phu của nàng, chắc sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
“Thiếp lo lắng nhất chính là Ngôn Cẩm, nó không biết chân tướng sự việc, chàng chính là bạch nguyệt quang trong lòng nó! Muội muội này của ta, từ nhỏ thích nhất là dính lấy chàng!” Ngôn Nhu nói trong ghen tuông, còn bấm Nam Phong Lăng một cái.
Nam nhân cười to, ôm mặt nàng in xuống một cái hôn: “Ngôn Cẩm dù sao cũng chỉ là một thứ nữ, ta gần gũi với ả là vì muốn được đến với nàng! Hơn nữa, nữ nhân xấu xí kia sao có thể sánh bằng nàng, vừa bảo thủ vừa nhàm chán, đâu có dịu dàng biết lấy lòng người như Nhu nhi của ta!”
“Chàng biết vậy thì tốt! Ta mới là đích trưởng nữ Ngôn gia, nha đầu chết tiệt kia dù có là đoạt được danh tài nữ gì đó cũng không thoát được xuất thân ti tiện. Nó có khả năng tranh giành chàng với ta sao?! Nếu không phải Giang Mậu muốn nó, ta nhất định sẽ hành hạ nó đến chết!”
“Nghe nói Giang Mậu là người tàn bạo tính cách thất thường, không thương hoa tiếc ngọc. Ngôn Cẩm gả cho hắn ta, không phải là chuyện tốt sao! Chừa cho ả một mạng nhìn ả bị tra tấn mới vui.” Nam Phong Lăng thấp giọng cười nói, bàn tay ôm ái phi bắt đầu giở trò sờ mó.
Ngoài miệng nói lời ái phi thích nghe, bàn tay to lại theo hướng vạt áo nàng ta sờ vào chỗ nhạy cảm, cắm vào một ngón tay bắt đầu vừa tiến vừa ra.
Ngôn Nhu tức khắc mềm thành xuân thủy, a a ư ư, mị nhãn như tơ.
Bên ngoài, Ngôn Cẩm tức giận vung một chân đá văng cửa, bên trong phòng là một đôi nam nữ y phục không chỉnh tề. Nam Phong Lăng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trước cửa là một nữ tử xinh đẹp như tiên nữ.
Nàng mặc bộ y phục lộ vai màu hồng nhạt, tóc mây vấn cao, gương mặt nàng trông có chút quen thuộc kỳ lạ, mà biểu hiện căm hận kia cũng không che bớt đi sự xinh đẹp của nàng.
“Ngươi là ai?”
“Nam Phong Lăng, mới đó mà ngươi đã quên ta rồi sao? Ngôn Nhu, tỷ tỷ tốt của ta, mưu kế của ngươi tính cũng rất tốt, giống như ngươi tính toán, ta phải thay thế ngươi gả vào trong phủ tướng quân!”
Nàng… nàng ta là Ngôn Cẩm! Nam Phong Lăng kinh ngạc mở to hai mắt, Ngôn Cẩm chỉ thay đổi một bộ y phục, chải tóc mái lên, làn da trắng lên một chút, lại có thể thay đổi lớn đến như thế, biến thành một đóa hoa duyên dáng.
Ngôn Nhu ghen ghét nhìn Ngôn Cẩm, hóa ra tiểu tiện nhân này vẫn luôn giả bộ xấu xí, gương mặt mê hoặc chúng sinh này sao có thể thuộc về ả ta.
“Cẩm nhi…”
“Ngươi không có tư cách gọi ta như vậy! Nam Phong Lăng, ta thật sự đã chân thành yêu mến ngươi, mà ngươi, ngươi lại coi ta như một trò hề. Thậm chí còn tư thông với đại tỷ của ta? Ha ha, cũng tại ta ngốc, ngây thơ cho rằng ngươi giúp ta đi tìm tỷ tỷ, rồi sẽ nhanh chóng về cứu ta. Thì ra tất cả đều là giả dối. Hôm nay ta ở đây, chỉ muốn nói với các ngươi một câu, từ bây giờ, Ngôn Nhu ngươi không còn là tỷ tỷ của ta, Nam Phong Lăng ngươi cũng không còn chỗ đứng nào trong lòng ta!”
Ngôn Cẩm cười chua chát, nước mắt xinh đẹp lặng lẽ rơi dài trên má. Mà lúc này Nam Phong Lăng lại không thể vui nổi, có cảm giác hụt hẫng giống như vừa mất đi cái gì đó quý giá.
Ngôn Nhu lại cười khỉnh: “Hừ, cầu còn không được! Hiện tại ta là Tam vương phi, còn ngươi chỉ là một tiểu thiếp trong phủ tướng quân mà thôi! Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi. Ngôn Nhu ta khinh thường có một muội muội đê tiện như ngươi!”
“Vậy thì sao? Nữ nhân của Giang Mậu ta, ai cho phép các ngươi chà đạp?” Một giọng nói trầm ổn vang lại, đầy tính truyền cảm vang lên ở cửa.
Một bóng người mặc đồ đen xuất hiện trước mắt mọi người, tóc vấn bằng kim quan, nam nhân tuấn mỹ cao lớn như hạc trong bầy gà, ở nơi đông đúc thế này trông vô cùng nổi bật.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng, đường nét mạnh mẽ, tuy không tuấn tú nhưng bộc lộ rõ khí phách sắc bén của bậc quân tử, lúc này, đôi mắt phượng của hắn như mang theo chút lửa giận.
Hắn tiến lên vài bước, nắm lấy tay Ngôn Cẩm, lau đi nước mắt trên má nàng, hắn cảm thấy đau lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: “Ai cho phép nàng ra đây gặp bọn họ rồi khóc lóc thế này hả?!”
Ngôn Cẩm nhìn hắn, giống như kẻ lạc tìm thấy đường về nhà, nàng xoay người ôm lấy Giang Mậu nói: “Dẫn ta đi!”
“Cẩm nhi!” Nam Phong Lăng nhào đến muốn giải thích, nhưng Giang Mậu lại tung một chưởng đẩy y lui về: “Tam vương gia, đây là ái thiếp của thần. Là nam nhân đã có thê thất, ngài nên tự biết cách xa một chút.”
Nam Phong Lăng lùi lại vài bước, miệng ứa ra máu tươi, cú chưởng này là Giang Mậu cố ý dùng 10 phần sức, y chỉ có thể căm hận lẫn cam chịu nhìn đôi nam nữ kia rời đi.