Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 18: . Hấp dẫn khó cưỡng



Chương 18. Hấp dẫn khó cưỡng

Về đến nhà ông Hợi cũng muộn, ông Hợi đã sắp xếp một phòng sạch sẽ cho Mạnh. Dạo này ăn lên làm ra lại có chủ hiệu bên cạnh có việc muốn chuyển đi nên ông Hợi đã thuê thêm cửa hiệu bên cạnh để kinh doanh, căn này chỉ để sinh hoạt gia đình. Mạnh thay quần áo rồi đi nằm, hôm nay cũng là ngày đặc biệt mới đến nơi này chưa được nửa năm anh đã được gặp hai nhân vật nổi tiếng lịch sử, hy vọng trước khi trở về anh được gặp những người còn lại nhất là Hưng Đạo Vương Trần Hưng Đạo chiến thần trong lịch sử. Anh th·iếp đi lúc nào không biết, trong mơ anh thấy mình trở về gặp lại bố mẹ với những chiếc rương đầy đồ cổ.

Sáng hôm sau, Mạnh dậy sớm sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng, đang ngồi uống trà với ông Hợi thì thấy tướng quân Trần Khánh Dư tới. Hôm nay Nhân Huệ Vương mặc thường phục, hông đeo thanh kiếm đi cùng ông có mấy tên tùy tùng. Thấy Nhân Huệ Vương đến Mạnh và ông Hợi ra đón và mới Nhân Huệ Vương vào nhà, mấy tên tùy tùng đứng bên ngoài canh ngựa. Vào đến nơi sau một tuần trà Nhân Huệ Vương liếc nhìn ông Hợi biết ý ông vội đi ra ngoài để hai người tâm sự lúc này Nhân Huệ Vương mở miệng.

-Ta thấy ngươi là người tài, chi bằng ngươi về dưới trướng của ta. Với tài năng của người và các mối quan hệ của cá nhân ta với quý tộc, giới thương nhân trong và ngoài nước ta tin chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền với thứ ngươi tạo ra. Ta sẵn sàng chia bốn thành lợi nhuận ta nghĩ hai ta có thể trở thành người giàu nhất, nhì Đại Việt.

Nói xong Nhân Huệ Vương im lặng một lát theo dõi khuôn mặt của Mạnh, thấy anh cười có vẻ không động tâm lắm Nhân Huệ Vương lại nói tiếp.

- Ta thấy ngươi là học trò nên có thể có ước mơ nhập sĩ, ta có thể xin Đức Vua cho ngươi một chức quan phụ giá·m s·át kinh doanh ở Vân Đồn nơi đó có rất nhiều thương nhân nước ngoài đến buôn bán như vậy ngươi sẽ công thành danh toại. Chứ với tình hình hiện nay việc thi cử chắc đỗ đạt chắc nhanh cũng phải dăm năm nữa.

Mạnh cũng không ngờ Nhân Huệ Vương coi trọng mình như vậy, nếu anh ở lại nơi này thì đây đúng là hấp dẫn không thể từ chối. Nhưng hiện anh chỉ còn hơn nửa năm để trở về với gia đình nên anh cũng không quan tâm lắm. Anh chỉ muốn kiếm cơ hội đến kinh thành để thu thập thêm kiến thức và thu thập được nhiều cổ vật. Nghĩ đến đây Mạnh nói.

-Cám ơn đề nghị của ngài, tuy nhiên Mạnh có ý tưởng sự nghiệp riêng nên thứ không thể tuân theo.

Nhân Huệ Vương rất ngạc nhiên vì là một học trò gì có chút tài mà có thể từ chối dụ hoặc lớn như vậy, tuy nhiên ông cho rằng có thể Mạnh là người ở vùng hẻo lánh chưa biết tường tận về gia thế cũng như quan hệ của ông. Khi biết rồi tự nhiên Mạnh sẽ tự nguyện về dưới trướng nên ông không vội. Nhân Huệ Vương cười nói.



-Mỗi người có một sở nguyện ta cũng không ép. Vậy về nước hoa ta đề nghị được độc quyền sản xuất và phân phối. Ngươi có thể ra giá.

Lúc này Mạnh giật mình vì không nghĩ Nhân Huệ Vương muốn mua lại bí quyết của mình. Thực ra đây cũng là mong muốn của anh thời gian ở đây không còn nhiều nếu thu được số lớn bạc còn hơn là chờ mấy năm sau lúc đó anh không còn ở đây nữa mà hưởng. Tuy nhiên do không biết được độ lớn thị trường nên việc ra giá cũng rất khó nhiều quá thì bị coi là “ ngáo giá “ ít quá thì bị hớ. Đề nghi năm nghìn lượng bạc thêm hai phần lợi thì hơi nhiều, hai nghìn lượng bạc thêm hai phần lợi nhuận thì hơn ít. Sau một hồi cân đắn đo Mạnh đề nghị.

-Với Mạnh thì quan hệ quý hơn tiền bạc, vậy ngài cho một cái giá đề nghị nếu hợp lý Mạnh cũng không từ chối.

Đến lượt Nhân Huệ Vương thấy Mạnh trông trẻ mà cũng là tay cáo già. Nếu mua rẻ mạt thì bị mang tiếng Vương Gia bắt nạt dân đen, sau này cũng khó lôi người về dưới trướng mình. Đắt quá thì bị lỗ vì hiện chính mình cũng chưa biết sẽ bán được lợi nhiều hay ít. Nhân Huệ Vương quyết định chơi lớn “ nghìn vàng mua bộ xương ngựa “ để thu phục nhân tâm.

-Ta trả giá ba vạn lượng, thêm ba phần lợi nhuận.

Mạnh ù tai tưởng mình nghe nhầm, chưa bao giờ anh mơ mình có số bạc lớn như vậy. Anh nghĩ chắc phải năm năm nữa may ra mới kiểm đủ số đó, anh cố trấn tĩnh lại cười nói.

-Cũng gần đến số mong muốn thôi tôi cũng chấp nhận giá đó với một điều kiện cồn để làm nước hoa do chúng tôi sản xuất và bán lại cho ngài với giá hợp lý. Ngoài ra việc chưng cất dầu có thể để dân làng ở đây làm, việc phối chế nước hoa ngài sẽ nắm toàn bộ bí quyết.

Nhân Huệ Vương suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nhưng yêu cầu phải lập giấy tờ làm chứng. Đến lúc này Mạnh mới thấy sự sành sỏi của nhân vật được mệnh danh là ông tổ ngành kinh doanh Đại Việt, ông suy kỹ từng câu chữ, hỏi kỹ phần pha chế. Lại còn yêu cầu viết cam kết nếu sau này vì bất kỳ lý do gì bên làng Bần không được tự ý tăng giá và trong trường hợp không cung cấp đủ cồn và dầu theo yêu cầu thì Mạnh phải hướng dẫn cho bên Vương Gia tự sản xuất. Nhân Huệ Vương đặt cọc trước một vạn lượng, khi bàn giao xonng sẽ chuyển cho Mạnh nốt số còn lại. Việc bàn thảo cũng đến qua trưa mới xong, hai bên ký và điểm chỉ mỗi bên giữ một bản. Sau khi bàn xong Mạnh mời Nhân Huệ Vương đi ra tửu lâu uống rượu để ăn mừng việc ký kết giữa hai bên Nhân Huệ Vương sảng khoái đồng ý và mời anh cưỡi ngựa đi cùng. Do Mạnh không biết cưỡi ngựa nên anh từ chối mà đi bộ đến do ở chỗ đó cũng gần.



Lúc này ở sòng bạc tên chủ sòng bạc đang quát tháo bọn đàn em.

-Đúng là một lũ ăn hại, có một thằng thư sinh mà mấy tháng này chúng mày tìm không ra.

-Đại ca, có thể nó không phải người huyện này, mấy tháng nay chúng tôi lục tung cả nơi này có thấy nó đâu.

Tên đàn em bị ăn đòn oan ức nói. Từ khi bị mất trăm lạng bạc hơn nữa tay võ sư dưới trướng lại ăn đòn mất gần hai chục lượng bạc chạy chữa mới khôi phục nên tên chủ sòng bạc ra lệnh cho đàn em toàn lực truy tìm để báo thù. Là em vợ của tên hiệu úy của huyện nên tên chủ sòng bạc mới tác oai tác quái vùng này, anh vợ hắn dặn không làm gì quá ầm ĩ nhất là chuyện mạng người nên bọn chúng chỉ dám âm thầm tìm kiếm đã hai tháng nay. Đúng lúc này một tên đàn em chạy về báo.

-Đại ca em tìm thấy tên thư sinh rồi.

-Thật không ? vậy giờ nó đang ở đâu. Tên chủ hỏi lại.

-Em vừa nhìn thấy nó, bí mật đi theo thì thấy nó vào tửu lầu giờ mình đến nó chắc bắt được. Đại ca nhớ thưởng cho em nhé.

Nhận được tin báo tên chủ sòng bạc vội vàng gọi hai tên võ sư tập hợp mấy chục tên đàn em mang gậy gộc đến tửu lầu. Hắn chắc mẩm đợt này sẽ đòi cả vốn lẫn lãi. Khi Mạnh đến nơi thấy Nhân Huệ Vương đã bao trọn tầng hai, anh lên lầu còn mấy viên tùy tùng đứng gác cầu thang không cho ai lên. Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, lát sau tên chủ sòng bạc kéo lũ đàn em kéo đến quán đến nơi hắn cho người bao vây tử lầu rồi cùng tên vô lại dẫn đường vào tìm. Nhìn thấy một lũ côn đồ kéo đến nhiều người sợ bỏ chạy nhìn quanh tầng một không thấy bóng thư sinh hỏi tiểu nhị có khách bao trọn tầng hai hắn đang định xông lên.



Lúc này trên tầng hai Mạnh nhìn thấy bọn côn đồ kéo đến, lúc trước anh cũng không muốn gây sự vì dù sao mình thân cô thế cô, bọn hắn lại hoành hành ở đây đã lâu nên mình không có lợi. Ai ngờ chúng vẫn cố tình tìm mình, hơn nữa hôm nay có Nhân Huệ Vương anh muốn lợi dụng uy danh của ông để giải quyết một lần cho xong. Nghĩ đến đây anh nói với Nhân Huệ Vương.

-Tạ lỗi với Vương Gia, kẻ thù của tôi tới tôi phải xuống giải quyết.

Nhân Huệ Vương cười ngạc nhiên.

-Thư sinh như ngươi mà cũng gây thù kết oán với bọn này à.

Mạnh kể sơ qua chuyện lần trước, tất nhiên anh giấu việc có thể nhìn được các trò bạc. Nhân Huệ Vương khoát tay nói

-Đi bản vương giúp ngươi một tay xem ai dám động vào.

Lúc Mạnh đi xuống thì đúng lúc tên chủ sòng bạc định xông lên thấy anh đi xuống hắn cười nham hiểm.

-Tưởng ngươi trốn đi đâu. Hôm nay ngươi chạy đằng trời.

Mạnh xuống đến nơi không muốn kinh động đến khách khứa và chủ quán anh nói với hắn.

-Chúng ta ra ngoài giải quyết luôn ân oán hôm nay.

Lúc này tên chủ sòng mới thấy phía sau có năm người v·ũ k·hí hiên ngang nhưng hắn vẫn nghĩ bên hắn có mấy chục người, năm người thì cũng chẳng làm lên sóng gió gì, nhất là hắn có ông anh vợ làm Hiệu úy chẳng ai dám làm gì hắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.