Khi tên Chu Kì Hữu được nhắc tới, trong lòng Hình Thần Mục và Trác Ảnh đều kinh ngạc vô cùng nhưng vẫn không để lộ ra ngoài. Sau khi hai bên khách sáo giới thiệu vài câu thì cùng nhau theo Hứa Vân Sơn tới Thu Quế viện dự tiệc.
Ăn cơm xong, dù gia chủ thể hiện rất lễ độ và chu đáo nhưng chẳng hiểu vì sao, trong lòng Trác Ảnh luôn cứ cảm thấy bất an, mãi tới khi trở về Tây Quế viện vẫn chưa tiêu tan.
Sắc trời đã không còn sớm, Trác Ảnh không sai nha hoàn trong viện tới hầu hạ mà sai Nghiêm Thanh đi lấy nước để rửa mặt rồi đi ngủ sớm với Hình Thần Mục. Y muốn ngày mai sẽ dậy sớm thưởng quế sau đó rời đi ngay.
“Ừm, ta cứ cảm giác vị trang chủ kia cùng với hai vị bạn cũ của gã ta đều hơi cổ quái.” Trác Ảnh nằm trong lòng Hình Thần Mục trở người, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Huống hồ, Mục nhi không thấy, với một sơn trang bình thường mà nói, hộ viện trong trang nhiều như vậy có hơi bất bình thường không?”
Có rất nhiều người tới thăm hỏi muốn kết giao với trang chủ nhưng cùng lắm chỉ có mấy chục người có thể vào trong. Huống chi phần lớn đều là văn nhân, vốn sẽ không có bao nhiêu nguy hiểm cả.
Nhưng từ lúc đi vào Thu Quế viện, bên đường đều có hộ viện canh gác, nhìn sơ qua ước chừng hộ viện trong trang có tới hơn trăm người.
“Nếu Mục nhi muốn biết, đợi sau khi hồi cung sai người tới điều tra, tuyệt đối không thể đặt mình vào hiểm nguy.”
“Được rồi, ta biết mà, sẽ không để cho A Ảnh nhà ta lo lắng đâu mà.” Hình Thần Mục hôn hôn lên gáy y, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì đó nói, “Chỉ là ta không ngờ, đây là nơi đầu tiên ta gặp gỡ Chu Kì Hữu. Nếu sơn trang này thực sự có vấn đề, chúng ta phải tìm cách nhắc nhở hắn một tiếng.”
Chu Kì Hữu là hậu nhân của Chu gia, tính tình ngay thẳng, văn võ song toàn. Trước đó, hắn lại giúp Hình Thần Mục điều tra rõ chuyện của hai vị ca ca lẫn Ninh Viễn, là nhân tài mà Hình Thần Mục muốn trọng dụng.
Trác Ảnh đáp: “Được, lúc rời đi sai Ảnh Bát báo tin cho hắn.”
Khoảng chừng tới canh ba, trong lúc Trác Ảnh đang mơ màng ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy trên đầu truyền tới một tiếng “cạch”, nghe như tiếng giày vải giẫm trên ngói.
Y lập tức ngồi dậy, rút trường kiếm đặt ngay bên giường nhưng vẫn không đuổi theo. Dù sao so với việc đuổi theo nhân sĩ không rõ đang ở trên nóc nhà thì việc bảo hộ Hình Thần Mục quan trọng hơn.