Nam tử trung niên kia cũng từng dẫn nhi tử mình tới sơn trang này. Theo như lời ông ta nói, thời gian đưa tới đây cũng không phải ngắn. Lần này mục đích ông tới sơn trang là để mang nhi tử nhà mình đi. Những năm gần đây, ông và phu nhân cũng càng ngày càng lớn tuổi, xương cốt sức khỏe cũng càng ngày càng kém, dần dần cũng đã hiểu được rất nhiều việc. Cho dù nhi tử của ông có thích nam nhân hay không thì hai người cũng chỉ có một đứa con duy nhất này mà thôi. Ông hy vọng lúc tuổi già thì bên người ít nhất sẽ có người có thể chiếu cố cho ông. Chứ không phải như bây giờ, mấy năm rồi cũng chưa gặp mặt.
Hoàng Thiên Luân lại cảm thấy ông ta làm không đến nơi đến chốn, muốn đẩy đứa con sắp “khỏi hẳn” của mình vào hố lửa.
Hai người vì chuyện này mà ầm ĩ tranh cãi, người nọ vì tình thế cấp bách nên vọt ra bên ngoài, tuyên bố phải truyền bí mật trong sơn trang này ra bên ngoài. Phụ thân Nghiêm Duy đều biết hai người họ, vốn còn định khuyên can, ai ngờ lúc vừa bước ra sân thì đã bị người của Hoàng Thiên Luân vây quanh.
Mấy người còn đang muốn rời đi lại dừng bước, trong đám người thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng nghị luận.
Trác Ảnh thầm biết không ổn, lập tức nhấc mắt nhìn Hoàng Thiên Luân, chỉ thấy sắc mặt Hoàng Thiên Luân lộ rõ vẻ giận dữ: “Hoàng mỗ tự cho là mình luôn làm việc quan minh lỗi lạc, không tới phiên tiểu bối như ngươi vô lý chửi rửa. Đến đi, bắt người này lại trước cho ta.”
Cho dù Cổ Thiên Lỗi có bản lĩnh tới đâu thì cũng chỉ có một mình, không thể cùng lúc ứng phó hơn mười hộ viện được. Nhưng hắn chưa từng thỏa hiệp, vừa cố gắng ứng phó với hộ viện vừa tiếp tục nói: “Ta đã biết nơi Hoàng trang chủ mang người đi giam giữ ở đâu. Nếu các vị vẫn không tin ta, các vị có thể cùng nhau đi điều tra xem.”
“Ở đâu?” Nam tử trung niên nãy giờ vẫn trầm mặc nghe thế thì nhịn không được vội vàng hỏi han, “Ông ta nhốt con ta ở đâu?”
“Dư huynh, Hoàng mỗ hảo tâm giúp đỡ ngươi, giờ ngươi lại trở mặt không giữ lời sao?” Lời này của ông ta là ngầm công nhận chuyện Cổ Thiên Lỗi nói là đúng, khiến Hoàng Thiên Luân giận không có chỗ trút.
Người nọ bị gã nói thế thì có cảm thấy áy náy vài phần nhưng sau khi do dự xong lại nói: “Nhưng hiện giờ ta chỉ muốn nhận nhi tử của mình về, vì sao ngươi không chịu? Tuy ta đã giao người cho ngươi, người sống hay chết thì ngươi cũng phải nói rõ cho ta biết chứ? Hơn nữa bảo là giúp ta, lúc trước ngươi báo giá, ta đã trả không ít cho ngươi.”
Không chỉ nhốt nam tử thích nam nhân, đánh đập họ tàn bạo mà Hoàng Thiên Luân còn ở đây vơ vét của cải khắp nơi. Hình Thần Mục nghe tới đây không nén nổi lửa giận nữa, giọng điệu lạnh lùng: “Hoàng trang chủ, ta thấy hiện giờ ngươi nên nói rõ sự việc đi. Nếu thật sự bọn họ oan uổng ngươi, được thôi, để ta đi tìm hiểu xem.”
Hoàng Thiên Luân không ngờ còn có người sẽ ngang nhiên đứng ra nhúng tay vào việc này. Gã nháy mắt một cái đã lập tức có người tiến lên dẫn nam tử trung niên kia đi, lại thấy Cổ Thiên Lỗi ở bên kia có vẻ không địch lại nổi, Hình Thần Mục hơi hơi nghiêng đầu nói: “Ảnh Bát, ngươi đi đi.”
“Mục nhi…” Còn chưa nhận được tín hiệu các ảnh vệ khác đã đuổi tới, Trác Ảnh không đồng ý cách thức của Hình Thần Mục nhưng Ảnh Bát sau khi lĩnh mệnh lại không hề do dự, gần như ngay lập tức gia nhập cuộc chiến.
“Sao, ta nói gì sai sao? Lúc ở vườn Tây Quế, bọn họ cứ dính lấy nhau, chẳng giống huynh đệ ruột tí nào cả.”
“Thì ra thế. Lão phu còn đang tự hỏi vì sao các ngươi lại chõ mõm vào chứ.” Ánh mắt Hoàng Thiên Luân nhìn bọn họ thoáng cái thay đổi, cứ như đang nhìn thấy cái gì đó rác rưởi dơ bẩn lắm. Gã ta ra lệnh, hộ viện lập tức rút binh khí xông lên.
Ảnh Bát thấy thế lập tức trở về bên cạnh Hình Thần Mục. Phía bên kia nhờ Ảnh Bát tương trợ mà Cổ Thiên Lỗi có thể thoát khỏi vòng vây, hắn cũng phóng theo sau Ảnh Bát. Trác Ảnh thì vẫn luôn một tấc cũng không rời ở cạnh Hình Thần Mục. Ba người họ bảo hộ Hình Thần Mục và hai người Nghiêm Thanh, Tiểu Oánh không biết võ công ở phía sau, cùng triền đấu với đám hộ viện.
Quả nhiên đám hộ viện đã được huấn luyện chuyên môn đầy đủ, giỏi hơn so với đám đạo phỉ gặp trên đường thủy trước đó. Ba người họ không dám lơi lỏng chút nào.
Đánh nhau một hồi, Chu Kì Hữu vậy mà cũng gia nhập cuộc chiến. Lúc rời phòng hắn cũng không mang theo đao kiếm nhưng trong tay lại cầm chiếc quạt được làm từ ngà voi làm vũ khí sắc bén, đánh lui không ít người. Hơn trăm hộ viện tạm thời vẫn không thể chiếm thế thượng phong khi đối đầu với bốn người họ được.
Nghiêm Thanh sau khi hoàn hồn thì lập tức đốt đạn tín hiệu vẫn luôn mang theo bên người, tính toán thời gian, Ảnh vệ quân còn lại hẳn đã không còn xa nữa.
Trong đám tân khách có không ít người biết võ nhưng lúc này lại chẳng muốn rước lấy phiền phức vào người, chỉ đứng xa xa nhìn tới.
Cũng chẳng biết đám người này triền đấu bao lâu, mãi đến khi sắc trời đã tối mù, ngoại trừ Trác Ảnh ra thì có thể cảm nhận được thể lực của ba người còn lại đã suy giảm mà hộ viện vẫn thay phiên nhau đánh tới. Ảnh Bát cắn răng nói: “Trác đại nhân, chúng ta yểm trợ ngài, ngài dẫn chủ tử đi trước đi.”
Trác Ảnh cũng biết cứ thế này mãi cũng không phải là biện pháp tốt, đang định kéo tay Hình Thần Mục thì lại mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa ở nơi xa xa truyền tới. Y khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không cần, bọn họ tới rồi.”
Hộ viện đều vây quanh ở đây, bên ngoài sơn trang không có ai trông coi nên Ảnh vệ quân có thể dễ dàng tiến vào trong.