Trên đường hồi cung, Ảnh Cửu giải thích với Hình Thần Mục sao lại mang quan binh tới.
Vốn ngày hôm đó sau khi Ảnh Cửu giao thủ với Cổ Thiên Lỗi, biết đối phương cực lợi hại mà bên trong trang lại có hơn trăm hộ viện nên chẳng có gì đảm bảo sẽ không còn cao thủ nào khác. Hơn nữa trong trang lúc đó tụ tập không ít giang hồ nhân sĩ, Ảnh Cửu không thể dự đoán được lúc mang người chạy tới thì có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào không. Thế nên sau khi do dự một lúc thì đã tự tiện cầm lệnh bài Ảnh vệ tới quan phủ điều quan binh tới trợ giúp.
Bình thường Ảnh Cửu rất lười phải suy nghĩ nhiều nhưng hắn cũng không phải tên ngốc. Đêm trước Ảnh Bát mới ngủ một tí đã bảo đi tiểu đêm, vừa đi thì lại đi một lúc lâu. Ngày hôm sau Hình Thần Mục bỗng nhiên thay đổi người đi Thượng Nguyên thành từ Ảnh Bát thành hắn, thật khó để mà hắn không liên kết hai sự kiện này với nhau.
Trên đường đi Thượng Nguyên thành, hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này nhưng cho dù có nghĩ thế nào cũng không hiểu nguyên nhân vì sao Ảnh Bát lại làm vậy.
Mới từ ngoài cung trở về, Hình Thần Mục đã quen với việc chỉ có hai người ở trong phòng. Lúc này nếu đổi người khác tới canh gác, e là hắn sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được.
“A Ảnh độc ác quá đi mất.” Hình Thần Mục nhìn Trác Ảnh không chớp mắt, “Vừa rồi ở trước mặt người ngoài, ngươi gọi sai xưng hô ta đã mặc kệ rồi. Sao nào. Xem ra hiện giờ sau khi hồi cung, ngươi tính trở mặt không giữ lời hứa như lúc ở ngoài cung đấy à?”
Trác Ảnh rủ mi mắt, không nói nên lời. Lúc ở ngoài cung, y có thể lơ đi, đối xử với Hình Thần Mục như người bình thường, đồng ý bỏ xuống mớ quy củ theo ý đối phương. Nhưng giờ đã nhập cung, nào có ai dám to gan như thế với đương kim Thiên tử cơ chứ.
Hình Thần Mục thấy y như thế, sắc mặt lạnh dần: “Trác Ảnh!”
“Có thuộc hạ.” Trác Ảnh vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận nên làm thế nào cho phải, lại nghe thấy Hình Thần Mục gọi mình, theo bản năng đáp lời, vừa nói xong đã biết không ổn rồi.
Quả nhiên, Hình Thần Mục tức tới nỗi há miệng vài lần nhưng chẳng thể nói nên lời, thật sự không muốn tức giận với Trác Ảnh, đành phải xoay người đi vào Thừa Ương điện.
Trác Ảnh đi theo. Vốn bên trong Thừa Ương điện còn có mấy tiểu thái giám đang đợi, thấy tình huống như thế thì lập tức lui ra ngoài điện. Trác Ảnh cũng vì thế mà không lo lắng gì nữa, trực tiếp ôm lấy hắn từ phía sau: “Ta sai rồi.”
“Buông ra.”
Trác Ảnh siết chặt hai tay thêm chút nữa, ngẩng đầu lên: “Không buông, Mục nhi nói sẽ không giận ta mà.”
“Ngươi đó, còn không phải đang ỷ vào việc ta sủng ngươi sao. Ta nói cái gì cũng không chịu nghe, lại cứ chú ý tới mấy chuyện vô vị khác.” Nghe thấy y đã sửa lại xưng hô, lúc này Hình Thần Mục mới bớt giận, xoay người bế y lên, bế thẳng vào trong phòng tắm.
Nước ấm trong hồ tắm đã được chuẩn bị xong, Trác Ảnh cũng hiểu được mình nói sai, nằm trong ngực hắn bắt đầu giúp hắn c ởi quần áo: “Không cần gọi cung nhân, ta hầu hạ ngươi tắm.”
Hình Thần Mục cười cười, không đồng ý cũng chẳng cự tuyệt. Hắn đặt Trác Ảnh lên cạnh hồ, cũng cởi y phục của y xuống, dẫn y cùng mình bước vào bể.
Ngâm mình trong làn nước nóng có thể xua tan đi bớt bao nhiêu mỏi mệt, hai tay Trác Ảnh ấn lên vai Hình Thần Mục. Bình thường y vẫn hay làm việc này, thủ pháp rất thành thạo nhưng mới ấn được mấy cái đã bị nam nhân giữ lấy tay.
Chẳng ngờ Trác Ảnh chỉ do dự một tí rồi từ phía sau vòng ra phía trước người hắn, hai tai đỏ như trái cà chua, hôn lên môi Hình Thần Mục: “Thật ra, tối nay ta không định về nghỉ ngơi đâu, Mục nhi đừng đuổi ta mà.”
“Ngươi đừng có hối hận đó.” Hình Thần Mục híp mắt, không thèm khắc chế bản năng đang sôi sùng sục bên trong nữa, giơ tay chế trụ người trước mặt…
—
Quả nhiên cả đêm Trác Ảnh không được nghỉ ngơi thật, mãi cho tới khi sắp lâm triều thì Hình Thần Mục mới rời khỏi thân thể y, cúi xuống thì thầm bên tai y nói: “Ta đã sai Nghiêm Thanh mang y phục tới giúp ngươi rồi, đặt ở đầu giường đó. Nhưng ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, hạ triều ta sẽ về với ngươi.”
Gần đây Hình Thần Tu tạm nắm quyền triều chính nhưng có những chuyện lớn y vẫn chưa trực tiếp làm chủ mà tạm thời áp chế chờ Hình Thần Mục định đoạt. Hình Thần Mục an bài xong từng chuyện, lại quan tâm thân thể của vài vị cựu thần. Mọi người đều kinh ngạc khi hôm nay Thánh thượng dường như hòa nhã hơn bình thường, chỉ thấy hắn nhếch khóe môi: “Nếu chư vị không còn chuyện gì cần tấu, Nghiêm Thanh, tuyên ý chỉ.”
“Vâng.” Nghiêm Thanh đáp lời, cầm theo thánh chỉ đã được chuẩn bị sẵn từ trước tiến lên vài bước, trong lòng có hơi hồi hộp.
Thân là Đại nội Tổng quản, ông đã không ít lần thay Hình Thần Mục tuyên thánh chỉ. Nhưng chỉ có lần này, ông biết được thánh chỉ này đây sẽ khiến triều đình và dân chúng phải khiếp sợ, và chắc chắc nó sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trên trang sách lịch sử.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: từ xưa đến nay chỉ có nam nữ mới có thể ký kết lương duyên ở Nhiễm Dĩnh. Nhưng mấy ngày gần đây, trẫm đã thăm hỏi dân gian, được gợi ý rằng, thế gian này có ngàn vạn ái lữ, nên phân biệt các loại tình yêu chứ không phải phân biệt đồng giới hay khác giới. Vì nguyên cớ đó trẫm quyết định từ hôm nay trở đi, hủy bỏ lễ pháp (kỷ cương, phép tắc của xã hội) chỉ có nam nữ mới có thể kết hôn, sửa thành tân pháp, hễ là tình nhân đều có thể thành hôn. Trẫm là vua của một nước, coi như làm gương, ngự tiền Thống lĩnh Ảnh vệ Trác Ảnh, tính cách ấm áp hiền lành, hòa nhã lại đơn thuần, là người trong lòng trẫm được sắc phong làm Quý tần. Khâm thử.”
Thánh chỉ tuyên xong, cả điện yên tĩnh. Giống như tất cả mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn với nội dung của thánh chỉ, thậm chỉ cả Hình Thần Tu cũng để độ vẻ mặt kinh ngạc.
Hình Thần Tu hiểu rất rõ đệ đệ hơn bất kì ai trong triều, cũng hiểu đối phương sẽ không chờ quá lâu với chuyện này. Nhưng y chẳng thể nào ngờ tới, vào ngày lâm triều đầu tiên sau khi hồi cung, Hình Thần Mục lại trực tiếp ban bố thánh chỉ, đánh mọi người một cái trở tay không kịp, cũng không để triều thần có cơ hội tranh luận.
Lễ bộ Thượng thư là người đầu tiên đứng lên phản đối nhưng tất nhiên Hình Thần Mục đã có sự chuẩn bị từ trước, nói mấy câu đã có thể đẩy lui ông về, thậm chí suýt chút nữa quy cho ông tội kháng thánh chỉ, ý đồ mưu phản.