Vẫn an bài Ảnh vệ quân trong cung Trác Ảnh tất nhiên không phải chỉ vì để y thuận tiện xử lí sự vụ mà còn là để cho mọi người thấy, Trác Ảnh không chỉ là Quý tần của hắn mà còn là Thống lĩnh Ảnh vệ, cho dù là trong cung hay ngoài cung thì không một ai có tư cách gây phiền phức cho y.
Trác Ảnh hiểu được Hình Thần Mục đang bảo vệ mình, trong lòng cảm động lắm nhưng ngoài miệng vẫn trêu: “Thánh thượng an bài vậy cũng tốt. Nếu ngày nào đó ngài chọc thuộc hạ tức giận, chỉ sợ ngay cả cửa Minh Ảnh cung cũng vào không được.”
Hình Thần Mục phất tay đuổi tên thái giám ra ngoài trước rồi mới tiến tới ôm lấy Trác Ảnh: “Vậy ta sẽ cố gắng không chọc A Ảnh tức giận nữa, vậy thì A Ảnh sẽ không có cách nào trộm chạy về “nhà mẹ đẻ” rồi.”
Chuyện Thu Lô sơn trang tới đây coi như đã kết thúc nhưng Trác Ảnh không ngờ, chỉ mấy ngày sau y lại gặp được Cổ Thiên Lỗi, hơn nữa là còn ở Minh Ảnh cung.
Cổ Thiên Lỗi vào phòng, phòng ốc của ảnh vệ không lớn, đẩy cửa vào đã có thể thấy toàn bộ trong phòng. Lúc này Ảnh Bát đang nằm trên giường nghỉ ngơi, còn Ảnh Cửu ngồi bên giường, bởi vì cuộc tranh cãi bị cắt ngang nên sắc mặt hai người không tốt lắm.
“Chiều nay nghe được trong quân có một vị thiếu niên rất giỏi mới đến, ở doanh Ảnh vệ dự bị chưa đầy 10 ngày đã được thăng làm Vân ảnh vệ, hóa ra là ngươi.” Chờ hắn tới gần, Ảnh Bát mới nhếch môi cười cười, “Là Ảnh Thập Nhất sao? Thập Nhất mới tới có lẽ không biết, từ trước tới nay Vân ảnh vệ không phân biệt người tới trước tới sau, cho dù nhập quân sớm hay muộn thì chỉ cần gọi số, ngươi gọi ta là Ảnh Bát là được rồi.”
“Được, ừm, chuyện đó… Thật ra ta muốn tới xin lỗi. Thật xin lỗi, bởi vì ta phân tâm đã hại ngươi bị thương nặng như thế.” Cổ Thiên Lỗi ngại ngùng khom người.
“Vết thương nhỏ thôi, không sao, cũng không phải ngươi cố ý mà.”
Ảnh Bát thấy hắn vì chuyện này mà cảm thấy tự trách nên an ủi vài câu. Ảnh Cửu im lặng ngồi cạnh lắng nghe, càng nghe lông mày càng nhíu chặt. Lại thấy Ảnh Bát bày ra vẻ mặt dịu dàng với Cổ Thiên Lỗi, hắn cũng chẳng hiểu sao lại có một ngọn lửa không tên đang càng lúc càng bốc cao trong lòng.
Không đợi hai người nói xong, Ảnh Cửu mở miệng ngắt lời: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi có muốn đổi thuốc không hả Ảnh Bát, không đổi thì ta về đây.”
Thực ra trước khi Cổ Thiên Lỗi đẩy cửa vào, hai người vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp. Ảnh Cửu muốn giúp Ảnh Bát thay thuốc, ban đầu đây vốn là ý kiến hay. Mấy ngày trước Ảnh Cửu còn học phương pháp với Thái y nữa cơ nhưng đợi tới lúc hắn tháo băng gạc trên người Ảnh Bát, đột nhiên Ảnh Bát đổi ý, không muốn hắn thay cho nữa.
Nghe Ảnh Cửu nói thế, Ảnh Bát trầm mặc. Trong mắt hiện lên vài tia phức tạp, tựa như đang đấu tranh. Cổ Thiên Lỗi ngó tới ngó lui, cuối cùng dừng mắt ở bình dược trên tay Ảnh Cửu, nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Ảnh, Ảnh Cửu, nếu mệt thì thì về trước nhé? Ta giúp Ảnh Bát thay thuốc cho.”
Ảnh Bát rủ mi mắt suy nghĩ, hỏi: “Ngươi biết thay thuốc à?”
“Ừm, ta và Nghiêm Duy, là cái người bằng hữu bị nhốt ở Thu Lô sơn trang ấy, bình thường lúc luyện võ thường xuyên bị thương nên hay thay dược giúp nhau.” Nói tới chuyện này, Cổ Thiên Lỗi trông rất tự tin. Đối với vết thương do kiếm gây ra, hầu như bọn họ không cần đi tìm thầy thuốc mà có thể tự mình xử lý luôn.
Cửa phòng bị đóng mạnh lại, Cổ Thiên Lỗi khóc không ra nước mắt quay đầu hỏi: “Ta, ta lại làm sai chuyện gì sao?”
“Không có, hắn giận ta thôi. Không liên quan tới ngươi.” Ảnh Bát thở dài.
Cổ Thiên Lỗi tốt bụng muốn giúp hắn thay thuốc tất nhiên không sai. Ảnh Cửu coi hắn là huynh đệ tốt nên muốn chiếu cố hắn cũng không sai. Lỗi duy nhất ở đây xuất phát từ hắn, lại nổi lên tâm tư không đúng với huynh đệ tốt của mình…
Vừa rồi Ảnh Cửu giúp hắn tháo băng gạc, đầu ngón tay của Ảnh Cửu vô tình xẹt qua ngực hắn, hắn lập tức có phản ứng luôn. Nếu không phải gần đây đã vào thu, mền ngủ đặt ở eo dày hơn thì đã bị đối phương nhìn ra khác thường.
Ảnh Bát biết rõ mình không nên như thế. Từ lúc phát hiện tình cảm của mình dành cho Ảnh Cửu, hầu như lúc nào hắn cũng đều bị đối phương ảnh hưởng. Đối với ảnh vệ như bọn họ, nếu cứ tiếp tục như thế, lúc chấp hành nhiệm vụ không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra bất trắc, đến lúc đó không phải cứ để hắn bị thương một chút thì chuyện có thể giải quyết được…
Ảnh Bát cảm thấy nhân lúc đang phải dưỡng thương hắn phải suy nghĩ thật kĩ, sau này làm sao đối mặt với Ảnh Cửu.
—
Ảnh Bát vì bị thương tạm thời không thể trực ban luân phiên còn Cổ Thiên Lỗi vì vừa vào Ảnh vệ quân, vẫn đang trong giai đoạn làm quen nên chưa bắt đầu chấp hành mệnh lệnh.
Năm nay Cổ Thiên Lỗi chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, hiện là Vân ảnh vệ nhỏ tuổi nhất trong quân. Tuy là người có bản lĩnh nhưng có rất nhiều chuyện không hiểu rõ nên không thấy được sự quái dị giữa Ảnh Bát và Ảnh Cửu. Hắn chỉ cảm thấy chính mình khiến Ảnh Bát bị thương nên suốt ngày chạy tới phòng Ảnh Bát, vừa lúc có chuyện gì không rõ cũng có thể hỏi Ảnh Bát luôn. Hai người thường xuyên qua lại nên càng quen thuộc nhau hơn. Hắn thực sự xem Ảnh Bát như đại ca vì thế mà chiếu cố Ảnh Bát càng cẩn thận.