Hiện giờ Trác Ảnh đã được phong làm Quý tần, tất nhiên Hình Thần Mục phải sắp xếp y ở cùng lều với mình. Còn Hình Thần Tu và Vệ Diễn ngoài mặt vẫn giữ quan hệ Phụ chính vương và Tướng quân Cấm vệ quân nên phải ở hai lều khác nhau.
Hình Thần Mục dễ gì buông tha cơ hội khó tìm này được, trước mặt Hình Thần Tu khoe mẽ một phen tới mức Trác Ảnh ngượng quá phải tìm cớ trốn ra ngoài, mãi cho tới khi Hình Thần Tu rời đi mới dám về lều.
“Sao A Ảnh vẫn thẹn thùng mãi thế, ngươi không thấy thú vị khi thấy vẻ kinh ngạc của đại ca xưa nay luôn nghiêm túc của ta sao?” Trác Ảnh vừa xốc màng lên đã bị Hình Thần Mục kéo ôm vào lòng, cứ như y biết chắc Hình Thần Tu vừa đi nên mới về vậy.
Cũng như Trác Ảnh, năm trước Lục Hiền cũng ở bên cạnh Hình Thần Mục phụ trách bảo hộ an toàn của hắn. Năm nay vì trước đó bị thương nên Trác Ảnh vẫn chưa an bài hắn hộ vệ thế nên hắn mới rảnh rỗi tới tham dự săn bắn. Không ngờ năm nay ngoại trừ Phụ chính vương và Vệ tướng quân tham dự còn có cả Trác Ảnh nữa, điều này khiến cho Lục Hiền vốn tự tin vô cùng lại cảm thấy nản lỏng.
Trác Ảnh nhớ tới hôm qua lúc đi đăng kí số lượng con mồi với quan viên phụ trách có thấy có vẻ như Lục Hiền xếp hạng sau mình, trong lòng khó tránh khỏi có hơi áy náy.