Sau khi săn thú mùa thu kết thúc không lâu, Hình Thần Mục chính thức hạ ý chỉ tứ hôn, lệnh cho Lễ bộ an bài các công việc liên quan.
Hôn lễ này có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc thực thi tân pháp, cũng là tiên phong cho việc thành hôn nam tử sau này của dân gian, không được xảy ra bất kì sai sót nào.
Hình Thần Tu phải trở về Chu Cẩn cung nơi mà y đã từng ở khi còn là hoàng tử, dựa theo quy củ xuất giá nơi hoàng cung. Đây là ý của Thái hậu, mục đích muốn để người Vệ gia hiểu rõ thân phận của Hình Thần Tu. Cho dù có gả vào Vệ gia, y cũng đường đường là Phụ chính vương gia, sau lưng có Thái hậu và Hoàng thượng, không chấp nhận chuyện phu gia khi dễ y.
Hình Thần Tu hiểu rõ, mặc dù Vệ gia từ đầu luôn phản đối hôn sự của hai người nhưng vợ chồng Vệ Lâm lại là người thấu tình đạt lý, sau khi nói chuyện thì đã coi y như con cái trong nhà mà đối đãi. Nhưng y cũng đã đồng ý với Thái hậu, dù sao so với vương phủ kia cũng chỉ ở mới ba năm thì chỗ của Hình Thần Mục và Thái hậu mới thực sự là nhà của y.
Cũng may chuyện hậu cung đã có Thái hậu chủ trì cho nên không tới lượt Trác Ảnh phải nhọc lòng. Điều mà Trác Ảnh vẫn luôn ghi nhớ là một sự kiện khác —— sinh thần của Hình Thần Mục sắp đến rồi.
Sinh thần năm ngoái của Hình Thần Mục, Trác Ảnh đã khắc chỉ trấn bàn long. Hình Thần Mục sợ con rồng kia cô đơn nên mong muốn sinh thần năm nay sẽ lại được nhận một chỉ trấn thanh long khác.
Lúc đó, Trác Ảnh đã đồng ý. Chỉ là hiện giờ y và Hình Thần Mục gần như lúc nào cũng đều ở cùng chỗ. Nếu muốn như năm ngoái trộm chuẩn bị lễ vật sinh thần thì chắc chắn không thể rồi. Y do dự mấy ngày liền, sau đó vẫn trở về Minh Ảnh cung chọn khối gỗ tử đàn cùng loại trước, chuẩn bị cả công cụ điêu khắc, mang tới Hiên Minh điện trước.
“Không thể nào quên sinh thần của Mục nhi được.” Tuy Trác Ảnh đã chuẩn bị từ sớm nhưng vẫn có hơi ngượng ngùng khi phải chuẩn bị quà sinh nhật trước mặt Hình Thần Mục.
Trác Ảnh đi vào Hiên Minh điện, người hầu trong điện lập tức tự giác lui ra ngoài. Từ trước tới nay Hình Thần Mục không muốn bất kì ai quấy rầy mình khi có Trác Ảnh bên cạnh. Đây cứ như muốn cả hậu cung biết quy củ này.
Hình Thần Mục thông cảm cho thân phận Thống lĩnh Ảnh vệ của Trác Ảnh. Đợi người khác đều ra ngoài cả thì mới ôm lấy y đặt lên đùi, tay cầm lấy chỉ trấn nói: “Ngươi nhìn đi, nó đã cô đơn một năm rồi, cũng tới lúc tìm bạn cho nó thôi.”
Từng hoa văn trên gỗ đàn hương đều do y tự tay khắc, y còn nhớ rõ tâm tình của mình khi điêu khắc vật này hồi năm ngoái, có chua xót, có bàng hoàng bất an, lại mang theo chút ngọt ngào ít ỏi cẩn thận trân quý. Nhưng một năm qua đi, suy nghĩ phức tạp ấy đã hoàn toàn được loại bỏ, chỉ còn lại sự ngọt ngào vây quanh lấy y.
“Ngươi đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế?” Hình Thần Mục có hơi bất mãn vì y phân tâm, giữ lấy cằm y cắn nhẹ lên vành tai y một cái.
Phía sau vành tai trái của Trác Ảnh có một nốt ruồi nhỏ xíu màu đỏ, thoạt nhìn vừa mê người lại vừa đáng yêu. Kể từ khi Hình Thần Mục phát hiện vành tai là nơi đặc biệt nhạy cảm của y sau lần đầu tiên lăn giường thì hắn dường như cực kì thiên vị chỗ này.
Trác Ảnh hơi né tránh, nhỏ giọng nói: “Chỉ là đang nghĩ mấy ngày nay quá tuyệt đẹp, cứ như đang ở trong giấc mộng vậy.”
“Vậy sao?” Hình Thần Mục vòng tay ra sau siết chặt lấy vòng eo của y, “Vậy ngươi có cả đời để mơ đẹp đấy.”
Thực ra hơn ai hết Hình Thần Mục rất hiểu điều này. Nhưng cho dù có vậy, hắn tuyệt đối không nguyện ý để Trác Ảnh mạo hiểm được.
Hai người đang nói chuyện, cung nữ ở Chính Tuyền cung tới báo, ngày đại hôn của Hình Thần Tu và Vệ Diễn đã được chọn, là vào trước lễ năm mới, sớm hơn so với dự đoán của Hình Thần Mục.
Đợi sau khi cung nữ đã rời đi, Hình Thần Mục cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. Biết Vương huynh đã quyết, cho dù có đồng ý hay không thì cũng sẽ không thay đổi được kết quả. Nếu đối phương đã muốn gạt Vệ Diễn, nhiều thêm một chuyện y cũng không ngại.
Cứ để một mình Hình Thần Tu gánh vác không bằng hắn giúp y, nếu có chuyện gì cũng có thể kịp thời biết được.
Hơn nữa, hài tử của Hình Thần Tu và Vệ Diễn, có lẽ văn thao võ lược đều sẽ không thua kém ai, là lựa chọn tốt cho vị trí Thái tử.
Sau khi cân nhắc, Hình Thần Mục hỏi: “Nếu ta đồng ý, ngươi định khi nào dùng dược?”
Hình Thần Mục thức dậy từ sáng sớm, dẫn theo Trác Ảnh tới thỉnh an Thái hậu trước, đợi Hình Thần Tu đã mặc xong hỉ phục đi tới thì hai người cùng rời cung, để lại không gian cho y.
Sau khi Trác Ảnh được phong làm Quý tần thì vẫn giữ cách ăn mặc của ảnh vệ nhưng hôm nay vì trong cung có tin vui nên y đã thay mặt Hình Thần Mục sai người giúp y chuẩn bị phục sức của Quý tần từ sớm. Lúc trước khi chế tác y phục này, Hình Thần Mục đã sai người vẽ hàng tá kiểu dáng khác nhau nhưng cuối cùng lại sợ y mặc không quen nên vẫn làm một bộ y phục tương tự như y phục ảnh vệ, chỉ là sửa màu thành y phục thành màu đỏ tía, bên trên mặt vải thêu hoa văn màu vàng kim, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng rắn rỏi của Trác Ảnh.
Hình Thần Mục đứng cạnh y, ánh mắt không khỏi cứ rơi xuống trên người y mấy lần. Xung quanh hai người lúc này chỉ toàn là cung nữ và hộ vệ, Trác Ảnh chẳng thể nói gì được chỉ có thể mặc kệ hắn cứ nhìn.
Cũng may không lâu sau Hình Thần Tu đã từ Chính Tuyền cung đi ra, dựa theo lễ xuất giá của nam tử do Lễ bộ soạn thảo, người được gả đi sẽ được huynh đệ hộ tống xuất môn, giao tới tay tân lang tới rước dâu.
Hình Thần Tu xuất giá, Hình Thần Mục hộ tống đưa y tới ngoài cung, trước mặt đại thần và dân chúng, đích thân hắn đỡ y lên bạch mã đeo hoa cưới trước cổ của Vệ gia.
“Vệ Diễn.” Hình Thần Mục lên tiếng.
Tầm mắt Vệ Diễn vẫn luôn dán chặt lên người Hình Thần Tu mãi chưa thu hồi được, dường như là có hơi ngây người, qua một hồi lâu mới quỳ xuống đất: “Có Mạt tướng.”
Hình Thần Mục lắc lắc đầu: “Mẫu hậu từng kể, từ khi mới sinh ra ta đã luôn dính lấy Vương huynh. Lúc đó Vương huynh cùng lắm chỉ mới ba tuổi thôi, sau khi đi theo Tiên hoàng thì lại tới nhìn ta. Ta cứ luôn khóc mãi nhưng chỉ cần vừa thấy Vương huynh sẽ lập tức nín khóc. Vương huynh ngoài mặt luôn chê ta đáng ghét nhưng ta biết y là người hiểu ta nhất. Sau khi Tiên hoàng băng hà, cuộc sống trong cung của Vương huynh chẳng dễ chịu gì cho cam. Người khác ngoài sáng trong tối khi dễ y, y vẫn sẽ xem như không có chuyện gì. Nhưng nếu người bị khi dễ là ta thì y nhất định sẽ nghĩ cách trả thù giúp ta. Năm đó Ninh phi muốn hại y, y tương kế tựu kế thay ta trải đường. Tất cả mọi người đều không hề xem trọng một Thái tử như ta, chỉ có Vương huynh vẫn luôn kiên định nói cho ta biết, ta sẽ là một Hoàng đế tốt.”
“Sau khi ta đăng cơ, chuyện đầu tiên ta thực hiện đó là giúp y lấy lại chính danh để cho chúng thần đều biết y tài giỏi đến mức nào nhưng Vương huynh lại không cho, y sợ người ta sẽ lợi dụng điểm đó để mưu phản, sẽ tạo thành thương tổn với ta. Năm ngoái, ta phái y đi trấn Bắc quân chỉ là một cái cớ vụng về, tất nhiên trong lòng y sẽ hoài nghi nhưng y vẫn đi. Ta không biết lúc đó y có tin ta sẽ không hại y không, hoặc là, thực ra Vương huynh đã nghĩ tới việc sẽ hi sinh bản thân vì ta từ lâu rồi.” Hình Thần Mục nhắm mắt, một lát sau hắn khàn giọng nói, “Vệ Diễn có tài đức gì có thể khiến Vương huynh nguyện ý gả cho hắn.”
Xung quanh hai người là ảnh vệ, phía sau là triều thần, hai bên hông là binh mã Cẩm vệ quân dàn binh như tường thành ngăn cách dân chúng tới gần. May mắn là Ảnh vệ quân cách đó không quá gần nên hiện giờ không nghe rõ đối thoại giữa hai người.