Hình Thần Mục tất nhiên cũng chú ý tới động tác ngày hôm qua của Ảnh Cửu, không phản đối, chỉ nói: “Chú ý an toàn.”
“Ngài mới là người nên chú ý an toàn.” Vì lần này ra ngoài săn bắn nên Hình Thần Mục ngồi trên loan giá, Trác Ảnh cưỡi ngựa đi bên cạnh. Hiện giờ y tạm rời đi nên phải gọi thêm mấy người nữa tới canh giữ bốn phía.
Đúng là Trác Ảnh muốn đi tìm Ảnh Cửu nhưng trước đó y sẽ tới tìm Hình Thần Tu trước.
Nhưng tới khi sắp tới gần chỗ của Hình Thần Tu, Trác Ảnh mới thấy mình thất sách. Y kiếm cớ rời khỏi Hình Thần Mục nhưng Hình Thần Tu sẽ thừa lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi như này ở cạnh Vệ Diễn. Nếu cứ vậy mà sang tìm người thì sau đó sẽ rất khó để giải thích, Trác Ảnh đành phải từ bỏ ý tưởng này, xoay người đi tìm Ảnh Cửu.
“Ảnh Cửu, đi với ta một lát.” Tới gần chỗ Ảnh Cửu, Trác Ảnh thản nhiên nói.
Ảnh Cửu thấy Trác Ảnh tới tìm hắn, mới đầu hơi ngẩng người nhưng sau đó đã lập tức hiểu được biểu hiện khác thường hôm qua của mình thể hiện quá rõ.
Hai người rời hỏi đội nhân mã, đi men theo con đường nhỏ ở hướng khác, đi được một đoạn Trác Ảnh mới kéo dây cương, hỏi: “Ngươi có chuyện gì muốn lén bẩm báo với ta sao?”
“Không phải…” Ảnh Cửu xoa gáy, có vẻ có hơi ngượng ngùng nhưng rồi cũng lên tiếng đáp, “Thật ra thuộc hạ có chuyện, muốn hỏi Trác đại nhân.”
“Chuyện gì?” Trác Ảnh không muốn rời khỏi Hình Thần Mục quá lâu, trong lòng có hơi bực bội không hiểu Ảnh Cửu vốn luôn thẳng thắn từ khi nào lại trở nên rề rà như vậy.
Lại qua một lúc lâu, Ảnh Cửu mới mở miệng: “Thật ra thuộc hạ muốn hỏi, trước đây sao Trác đại nhân phát hiện bản thân… bản thân có ý với Thánh thượng vậy?”
Từ xưa tới nay Vân ảnh vệ không có kiểu phân chia hậu bối hay tiền bối gì cả nhưng đối với Cổ Thiên Lỗi mà nói, hắn ở ngoài cung quen biết được Trác Ảnh cùng với Ảnh Bát và Ảnh Cửu, chịu sự ảnh hưởng từ họ mà gia nhập vào Ảnh vệ quân nên trong lòng hắn luôn rất kính trọng bọn họ.
Người ta thường nói chẳng ai lại đánh người đang cười cả, thấy hai người ở cùng một chỗ, Ảnh Cửu dù buồn bực trong lòng nhưng vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười: “Đang luyện kiếm à?”
“Đúng vậy, Ảnh Bát bảo nằm lâu quá, sợ kiếm pháp không còn tốt nữa nên ta mới bồi hắn luyện tập.” Cổ Thiên Lỗi giải thích.
“Thập Nhất, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, vừa lúc ta đã lâu không luyện kiếm, để ta bồi hắn tập luyện.”
Cổ Thiên Lỗi cũng biết quan hệ hai người rất tốt, suy nghĩ một chút rồi nói, “Được, vậy ta về phòng trước.”
Sau khi Cổ Thiên Lỗi rời đi, Ảnh Cửu rút kiếm quơ quơ về phía Ảnh Bát: “Tới đi.”
Hai người đã nhiều năm hợp tác, tất nhiên đây không phải là lần đầu cùng nhau luyện kiếm nhưng hôm nay cả hai đều có suy nghĩ riêng nên buổi luyện kiếm này như hài đồng đang đùa giỡn qua loa có lệ vậy.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Ảnh Cửu dừng động tác, tức giận than: “Ảnh Bát, ta sẽ đi tìm Trác đại nhân chuyển ta đi khỏi Ảnh vệ quân.”
Ảnh Cửu là kiểu người thẳng tính, ngày thường không thích suy nghĩ nhiều làm gì, bởi vì sau khi hắn xác định tâm ý của mình thì lập tức muốn nói cho đối phương biết. Nhưng hôm nay thấy phản ứng này của Ảnh Bát, trong lòng lập tức hối hận kinh khủng.
“Xin lỗi, ta chỉ tạm không tin được thôi.” Hắn cuống cuồng, luống cuống tay chân ôm người vào lòng, thật thà nói: “Không phiền gì cả, ta còn không kịp mừng nữa mà. Tiểu Cửu, trong lòng ta đã có ngươi từ lâu rồi.”
“Đừng khóc mà, là lỗi của ta.”
“Ngươi đừng khóc.”
Ảnh Bát chưa từng dỗ dành ai cả, hơn nữa đối phương lại còn là Ảnh Cửu xưa giờ rất quả cảm. Hắn nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu đó nhưng đầu vai nơi Ảnh Cửu tựa vào đang ngày càng ẩm ướt. Sau đó Ảnh Cửu không nhịn được mà khóc thút thít, hắn chẳng còn cách nào khác, đành phải đẩy người ra một chút, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang bị chủ nhân nó cắn chặt.
Quả nhiên chiêu này cực hiệu quả, Ảnh Cửu dường như nhất thời quên cả khóc, đầu tiên hai mắt trừng lớn sau đó lại ngoan ngoãn nhắm lại. Hai người đều không có tí kinh nghiệm nào ở phương diện này, ngây ngô thăm dò lẫn nhau.
Sau một hồi, Ảnh Bát rút lui, hỏi: “Giờ đã tin chưa? Ta thực sự động tâm với ngươi từ lâu rồi. Ngày đó ngươi ngồi trên nóc nhà nói ta thay ngươi nhặt xác, lòng ta đau muốn chết đi được. Đây là loại tình cảm không nên có với huynh đệ tốt, ta đã rất sợ sẽ làm ngươi sợ nên mới không dám nói với ngươi.”
Mới đầu Ảnh Cửu đúng là vì thương tâm mà rơi lệ nhưng sau khi Ảnh Bát thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình nên hắn vì vui tới mức không ngừng khóc được.
Không biết người khác sẽ cảm thấy thế nào khi được người mà mình để trong lòng quan tâm. Tóm lại hắn vui tới mức không biết phát ti3t thế nào, chỉ có thể thông qua phương thức này để giải tỏa cảm xúc.
Nhưng chuyện mất mặt thế này hắn cũng chẳng định giải thích với Ảnh Bát, giơ tay lau đi nước mắt còn dính trên mặt, khẽ hỏi nghi hoặc của bản thân: “Vậy trước đó, vì sao ngươi lại không nguyện ý để ta thay ngươi thay thuốc chứ?”
“Không phải không cho, mà là…” Mấy lời sau đó Ảnh Bát nói rất nhỏ, giống như lầm rầm trong miệng.