Lúc Hình Thần Mục nhận được tin thì muộn hơn một chút, đợi tới lúc hắn và Trác Ảnh an bài xong mọi chuyện trong cung rồi đi đến phủ Tướng quân, vừa lúc thấy Vệ Diễn trực tiếp ngã quỵ ngoài cửa phòng ngủ.
Phu nhân Hầu gia Dương Vân Phỉ cũng vừa tới, bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch. Cuối cùng vẫn là Hình Thần Mục tỉnh táo lại trước, khuyên nhủ: “Phu nhân Hầu gia chớ sợ, Vệ tướng quân chẳng qua tạm thời quá tức giận, hơn nữa đã nhiều ngày rồi chưa nghỉ ngơi tốt, thể lực không chống đỡ nổi nên mới thế.”
Hình Thần Mục dặn dò hạ nhân đỡ Vệ Diễn tới phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng Vệ Diễn lo lắng cho Hình Thần Tu sao có thể an tâm nghỉ ngơi, hôn mê một lát thì lại giãy dụa tỉnh lại.
Mấy người thay nhau khuyên hắn hồi lâu, cũng không biết hắn nghe vào bao nhiêu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt, cứ như muốn đốt một lỗ trên cửa phòng vậy.
Trước đây Trác Ảnh chưa tiếp xúc nhiều với Vệ Diễn lắm, ấn tượng về hắn vẫn luôn dừng lại ở hình ảnh một trấn Bắc tướng quân uy phong lẫm liệt trên chiến trường ở Bắc cảnh. Sau đó, Vệ Diễn được phong làm Tướng quân Cấm vệ quân, trong triều là người vô song, toàn bộ mấy vạn binh mã trong ngoài hoàng thành đều nghe lệnh hắn.
Nhưng Vệ Diễn hôm nay, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi vì đường xá xa xôi, râu lâu ngày không xử lí quấn chặt lại một chỗ. Trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, sắc mặt ảm đạm, cả người lung lay như sắp đổ, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể khiến nam nhân này ngã xuống.
Âm thanh hài tử nỉ non khóc cắt đứt dòng suy nghĩ của Trác Ảnh. Một lát sau, cửa phòng mở ra, thê tử của thần y Hoa Tân là Hạ Yêu Nhân ôm hài tử đã được lau sạch đang được quấn trong tã lót dành cho hài tử đi ra.
“Tử Mục sinh cho ngươi một tiểu tử mũm mĩm. Mặc dù ra có hơi sớm nhưng không có gì nguy hiểm, hài tử coi như khỏe mạnh.” Tử Mục là tự mà năm đó Tiên hoàng ban cho Hình Thần Mục. Hạ Yêu Nhân là sư nương của y, rất thân thiết với y nên cũng không bị gò bó bởi mớ lễ nghi phong tục, trực tiếp nói với Vệ Diễn.
Vệ Diễn xem như không thấy hài tử, một lòng chỉ quan tâm an nguy của Hình Thần Tu. Hạ Yêu Nhân vốn định đưa hài tử cho Vệ Diễn nhưng Vệ Diễn rõ ràng không có ý định nhận lấy. Cuối cùng vẫn là Hình Thần Mục đứng cạnh không nhìn nổi nữa đành vươn tay ra vụng về bế lấy hài tử: “Làm phiền Hoa phu nhân lại vào trong xem, cần phải đảm bảo Vương huynh bình an.”
Hình Thần Mục cũng lo lắng cho Hình thần Tu nhưng hắn lại càng lo lắng thái độ của Vệ Diễn đối với hài tử hơn. Đối phương rõ ràng không vì chuyện hài tử chào đời mà cảm thấy vui vẻ, hắn sẽ tha thứ cho Hình Thần Tu đã gạt hắn sinh hạ đứa nhỏ sao?
Trác Ảnh vội vã tiến tới nhìn hài tử, đứa trẻ nho nhỏ được bao bọc bên trong tã lót, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ước chừng một bàn tay lớn, chọc người ta yêu thương.
Trác Ảnh cẩn thận giơ tay chọc chọc lên cái má phúng phính, lại sợ làm đau bé nên vội thu tay lại. Hình Thần Mục thu hết cả nào mắt, ánh mắt dịu dàng hơn nhưng cũng không nói gì cả.
Khoảng chừng qua một nén nhang, cửa phòng lại bị mở ra, Hoa Tân từ trong đi ra, nói với mọi người sinh con rất thuận lợi, Hình Thần Tu cũng không ảnh hưởng tới tính mạng.
Hình Thần Mục theo sau Vệ Diễn đi vào phòng, chỉ thấy trên sàng đan (khăn trải giường) còn lưu lại một vệt máu lớn. Dương Vân Phỉ dặn Vệ Diễn ôm Hình Thần Tu lên để người tới thay sàng đan khác sạch sẽ. Nhưng Vệ Diễn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng quay đầu nói với Hình Thần Mục: “Thỉnh Thánh thượng giúp được không, ta…”
Lúc này Hình Thần Mục mới phát hiện hai tay Vệ Diễn đều phát run. Trên chiến trường là một tướng quân có thể liên tục giết địch mấy ngày mấy đêm nhưng hiện giờ lại yếu ớt tới mức thậm chí không thể ôm nổi ái nhân của mình.
Ngày hôm đó, Hình Thần Mục không ở lại phủ Tướng quân đợi Hình Thần Tu tỉnh lại. Những người khác cũng đều lui ra ngoài sớm, chỉ để lại hai người lần đầu làm phụ thân.
Trên đường hồi cung, Trác Ảnh cực kì trầm mặc. Đến khi sắp tới Thừa Ương điện, y mới mở miệng hỏi: “Mục nhi thật sự không muốn ta sinh hài tử chỉ thuộc về chúng ta sao?”
Tuy rằng biết rõ đáp án nhưng khi thấy dáng vẻ Hình Thần Mục bế hài tử, Trác Ảnh vẫn nhịn không được khát vọng trong lòng. Nếu đó là hài tử của bọn họ… thì tốt biết bao.
“Ta nghĩ rằng, nếu hôm nay người nằm ở đó là ngươi, ta chỉ sợ so với Vệ Diễn ta sẽ càng sợ hãi và tự trách hơn thôi.” Tuy rằng Hình Thần Mục cũng lo lắng cho an nguy của Hình Thần Tu nhưng rõ ràng trong lòng hắn, hai người không hề giống nhau.
Trác Ảnh sau khi trầm mặc lúc lâu, cuối cùng nói: “Ta hiểu rồi…”
Quả thực y muốn sinh cho Hình Thần Mục tử tự (con nối dõi) nhưng lại càng không muốn khiến Hình Thần Mục hốt hoảng lo sợ. Nếu thật sự y phải chọn, tử tự tất nhiên không quan trọng bằng nam nhân trước mắt này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tùy rằng vẫn có hơi phiền muộn nhưng cuối cùng Trác Ảnh cũng có thể hoàn toàn buông bỏ chuyện này.
Người này vốn từng có thói quen nơm nớp lo sợ mỗi khi ở bên cạnh trông coi hắn hiện giờ đã toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn.
Mà thôi, Hình Thần Mục thầm nghĩ, ai bảo hắn mê mẩn Trác Ảnh quá làm chi, hoàn toàn không muốn đối phương nuối tiếc điều gì cả. Hình hần Tu có thể, Hoa Bạch Tô cũng có thể, hắn phải tin tưởng A Ảnh của hắn, sẽ không bỏ lại hắn một mình trên cõi đời này…
Hoàn chương 73.
✤ Đôi lời của editor:
Vì mình vẫn tiếp tục phải edit thô ngoại truyện nên mỗi ngày mình update 1 chương thôi nhé, mấy hôm nay mình hơi đuối một tí. Nếu mai oke hơn mình sẽ update nhiều hơn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này nhé.