“Ừm, là ta nói sai. Nhưng vật này nhất định là thứ mà A Ảnh thích nhất, ta tặng ngươi…” Hình Thần Mục vừa nói vừa lấy bình sứ hôm trước hỏi xin từ chỗ Hình Thần Tu ra khỏi ngực, áp sát tới bên tai y thấp giọng nói, “Tặng ngươi hài tử của chúng ta. Nhưng chỉ được sinh một, nhiều hơn ta không nỡ.”
Mặc dù Trác Ảnh đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe từ chính miệng Hình Thần Mục nói ra vẫn không khỏi đỏ bừng hốc mắt. Y vội nhắm mắt lại, có hơi thẹn thùng né tránh tầm mắt của Hình Thần Mục.
Hình Thần Mục vẫn luôn nhìn y, tất nhiên sẽ không bỏ sót nước mắt đọng nơi đáy mắt y.
“Hài tử còn chưa sinh mà đã chọc phụ thân khóc mất rồi này.” Hình Thần Mục cách lớp mặt nạ hôn lên mí mắt đang đóng chặt của y, trêu nói, “A Ảnh mà cứ vậy thì ta sẽ hối hận khi xin thảo dược từ Vương huynh đó.”
Y tựa đầu lên vai Hình Thần Mục mãi như không muốn nhấc đầu lên. Xuyên qua lớp y phục mỏng, Hình Thần Mục dường như cảm nhận được hơi nóng từ trên má y.
Một nửa ảnh vệ đi theo ở lại Quan tinh các, một nửa còn lại thì đang canh giữ cầu thang ở tầng tám. Hiện tại ở đây chỉ có hai người họ, Hình Thần Mục im lặng ôm lấy ái nhân đang thẹn thùng của mình. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm rầu rĩ truyền ra từ trên vai mình: “Thuốc này, chắc là không có thời hạn đâu nhỉ?”
Ví dụ như nội trong bao lâu kể từ khi ăn thì phải làm tình, nếu không thì sẽ mất tác dụng…
Hình Thần Mục thực sự không nghĩ tới điều này. Lúc đi lấy thuốc, Hình Thần Tu chỉ dặn hắn trước khi làm tình thì ăn nó. Hắn cũng chẳng hỏi nhiều, dù sao thì có ai ngờ, Trác Ảnh sẽ nuốt luôn viên thuốc lúc ở Quan tinh các đâu chứ.
Trác Ảnh ngẩng đầu, vệt ửng đỏ trên má vẫn còn chưa rút đi. Y liếc nhìn Hình Thần Mục, lại vội chuyển tầm mắt sang nhuyễn tháp cách đó không xa.
Hình Thần Mục đuổi theo tầm mắt y cũng thấy được nhuyễn tháp được đặt cạnh tường dùng để nghỉ ngơi, hiểu được tâm tư của y, Hình Thần Mục nhịn cười nói: “Hiện giờ chúng ta sẽ trở về Thừa Ương điện. Chỉ là không biết có kịp không, nếu bỏ lỡ dược hiệu, hẳn là thiên ý. Ta sẽ không tới chỗ Vương huynh xin dược nữa đâu.”
“Mục nhi ơi…” Trác Ảnh biết Hình Thần Mục cố ý nhưng không đoán được đối phương có thực sự muốn hài tử hay không, hay là chỉ mỗi mình muốn, hoặc là cả hai đều muốn?
Bình thường lúc làm tình phần lớn đều là Hình Thần Mục chủ động, Trác Ảnh thực sự không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này lắm. Nhưng giờ tiễn đã lên dây, y không thể do dự được.
Y không có cách nào nói nên lời mấy lời cầu xin Hình Thần Mục làm gì gì đó với mình, cứ thế trực tiếp tự mình hành động. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hình Thần Mục, y dễ dàng ôm lấy hắn bế về phía nhuyễn tháp.
Trời đã vào hạ, mặc dù gió đêm thỉnh thoảng sẽ thổi qua Quan tinh các nhưng cũng không tới mức rét lạnh. Trác Ảnh cúi đầu, nửa ngồi trên người Hình Thần Mục, chậm rãi tháo thắt lưng bằng gấm trên eo hắn ra, sau đó là tự cởi của mình. Ngọc bội lúc lắc trên cần cổ y bị hắn cầm lấy ngậm vào miệng, mượn hơi lạnh của mặt ngoài để khiến mình thoáng bình tĩnh một chút.
Hai đèn lồ ng được hai người họ mang lên được bày biện trong phòng, không phải quá sáng nhưng đủ để hai người họ thấy rõ lẫn nhau. Đêm nay, vẻ xinh đẹp trên mặt Trác Ảnh vẫn mãi chưa biết mất…
Vốn trong điện có thái giám cung nữ chuyên phụ trách hầu hạ Hình Thần Mục thay y phục nhưng từ khi Trác Ảnh chuyển tới ở trong Thừa Ương điện, toàn bộ các cung nhân này đều vô dụng. Đặc biệt là lúc Trác Ảnh chưa thay y phục, cung nhân nếu dám liếc mắt nhiều thêm một cái đều khiến Hình Thần Mục tức điên lên.
Nếu không phải Nghiêm Thanh từng tận mắt nhìn thấy, ông sẽ thực sự không tin được một Cữu ngủ chí tôn như hình Thần Mục lại có thể sủng ái Trác Ảnh như vậy, giúp y thay y phục không nói, có khi còn ngồi xổm tự mình mang tất và hài cho y nữa kia.
Hiện giờ trong Quan tinh các chẳng có lấy một tấm bình phong, Nghiêm Thanh cúi đầu thu dọn xong đồ dạc thì lập tức lui ra ngoài, sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Đợi Nghiêm Thanh rời đi, Hình Thần Mục mới ngồi lại lên nhuyễn tháp, vắt khăn giúp Trác Ảnh lau người. Đêm qua Trác Ảnh thực sự bị vắt kiệt sức, trên người chỗ nào cũng có dấu vết do Hình Thần Mục lưu lại. Trời còn chưa sáng, y giơ tay cản lại: “Ta, để ta tự…”
“A Ảnh à, đã hai năm rồi đấy, có chỗ nào trên người ngươi mà ta còn chưa thấy sao?” Hình Thần Mục bật cười, nắm lấy tay y, lúc lau tới giữa đùi lại có hơi lo lắng, “Đêm qua có làm đau ngươi không? Lần sau đừng có câu dẫn ta như thế, từ trước tới nay ta không có năng lực kiềm chế trước ngươi.”
“Còn chẳng phải là ngươi cố ý muốn…” Trác Ảnh nhỏ giọng lầm bầm, trước khi Hình Thần Mục lại nhìn sang thì đã chuyển đề tài, “Nếu ngươi còn chưa đi sẽ không kịp lâm triều đâu.”