Kiều Anh Đào dùng một tay đỡ lấy cái lưng già cỗi, đau nhức của mình.Chân cô mang dép lê, đi từng bước khập khiễng, chậm chạp xuống cầu thang.“Cô gái xinh đẹp, sao lại xuống đây một mình thế này?” Do trời mưa nên hiện tại không có người khách nào, bà cô ham tiền đang nằm dài trên bàn tiếp tân: “Ôi trời, sao cô lại đi khập khiễng thế này? Chẳng lẽ cổ chân hôm qua bị trật vẫn còn đau sao? Tiểu Ngư, mau chạy đi lấy giúp cô chai dầu xoa bóp đỏ quý của cô đến đây! Một bình chỉ có 499 tệ thôi, dùng nó xoa bóp vết thương đảm bảo sẽ không còn đau nữa!” Kiều Anh Đào xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn dì!” Cô đâu có đau ở cổ chân, cô đau chỗ khác kìa, dầu xoa bóp không giúp gì được cho cô đâu...Cô nhìn thấy Việt Ngôn Quy ngồi trên một cái ghế thấp trước cửa nhà khách thì tìm một cái ghế khác rồi ngồi xuống bên cạnh anh, tò mò mà hỏi: “Anh Ngôn Quy, anh đang tách quả óc chó à?”Động tác tách quả óc chó của Việt Ngôn Quy khựng lại trong chốc lát: “Ừ.”“Chú Triệu của Tiều Hề hôm nay đến tặng một giỏ quả óc chó để cảm ơn hôm qua Tiểu Ngư đến giúp ông ta xây tường đấy!” Bà cô ân cần nói: “Vậy nên tôi mới bảo Tiểu Ngư tách quả óc chó ra để trưa nay làm món óc chó ngào đường cho cô gái xinh đẹp và mọi người thử.”Xây tường à? Đại thiếu gia Việt còn làm những việc nặng nhọc này sao?Kiều Anh Đào đột nhiên cảm thấy đau lòng: “Em giúp anh.”“Không cần đâu, cô không biết làm, lỡ trúng tay thì không hay đâu.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Anh Ngôn Quy đang lo cho em sao?”“...Không phải.” Phải. Đại tiểu thư Kiều được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ tách quả óc cho, khả năng đập trúng tay cao đến 90 phần trăm.“Anh Tiểu Ngư, anh tách quả óc chó đến đâu rồi?” Lâm Lai Hề nghe tiếng nên đi từ trong bếp ra, cô nhìn thấy Kiều Anh Đào thì mỉm cười thật lịch sự: “Cô Kiều, cô dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon không? Mấy việc tách vỏ cực nhọc này cô không cần làm đâu, cứ để tôi làm là được.”Kiều Anh Đào cũng mỉm cười lại với cô ta nhưng trong mắt thì không hề có ý cười: “Ngủ rất ngon.” “Tôi thì không được vậy, tôi ngủ không ngon.” Lâm Lai Hề kiên quyết tham gia vào việc tách quả óc chó, làm ra vẻ buồn ngủ mà ngáp một cái: “Do anh Tiểu Ngư đấy, đều tại anh cả!”Kiều Anh Đào không nhịn được mà nhìn về phía Việt Ngôn Quy: “...” Câu này của cô Lâm ẩn ý thật đấy!Nếu không phải vì cô tin tưởng Việt Ngôn Quy thì cô sẽ nghi ngờ rằng hôm qua, sau khi đưa cô về phòng, anh đã đi đến phòng của cô Lâm này rồi...Việt Ngôn Quy cảm nhận được ánh mắt sắt bén của Kiều Anh Đào đang bên cạnh, vội nói: “Gì chứ?” Không biết vị tiểu thư họ Kiều này lại nghĩ xa xôi đến đâu rồi?Lâm Lai Hề cứ như không biết lời nói của bản thân sẽ gây ra sự hiểu lầm thế nào, cô vẫn tiếp tục giở giọng hờn dỗi: “Anh đó, tối qua anh đi đâu vậy? Em đến nhờ anh dạy kèm tiếng Anh nhưng anh không có ở trong phòng, cũng không mang theo điện thoại khiến em lo đến mức cả đêm không tài nào ngủ ngon được!”Thật ra, Việt Ngôn Quy không hề giỏi nói dối: “Ờ, tối qua anh...”Kiều Anh Đào cũng đang đợi anh nói. Cô muốn nghe người thành thật đã mất trí nhớ này sẽ trả lời thế nào. Còn cô, cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình đang hóng chuyện đâu!“Ngôn Quy, Anh Đào, mẹ đến rồi đây.” Phu nhân Việt lên tiếng. Bà mang giày cao gót, đi một cách hùng hổ ở phía đầu. Người trợ lý ở phía sau đứng trong cơn mưa phùn đưa tay cầm chiếc ô đen che cho bà. Phía sau bà là chủ tịch Việt trong bộ vest lịch lãm.Phía sau nữa là hàng chục vệ sĩ áo đen đầy oai phong, rất có khí thế.Kiều Anh Đào cảm thán, không hổ là bố mẹ ruột, vừa đến là đã cứu được đứa con ngay thẳng không biết nói dối là gì rồi.Mẹ Việt tháo kính đen xuống, đẩy Lâm Lai Hề đang cản đường sang một bên, đưa tay sờ vào khuôn mặt đẹp trai của Việt Ngôn Quy, lòng đau như cắt: “Con trai ngoan của mẹ, con đen rồi, ốm rồi! Con khiến mẹ lo lắm đấy. Đang yên đang lành sao lại lưu lạc đến đây thế này? Đang yên đang lành sao lại không nhớ được gì thế này? Nhìn xem nó đang thương chưa này, còn băng đầu nữa, có đau lắm không con? Con trai, mẹ muốn nghe con gọi mẹ là mẹ lần nữa!”Đối mặt với sự nhiệt tình quá mức từ mẹ ruột của mình, Việt Ngôn Quy, người đã 25 tuổi, lựa chọn bước lùi về sau một cách không thoải mái.“Bà đấy, đừng làm con nó sợ!” Chủ tịch Việt bước lên, vỗ vào vai con trai: “Bị thương cũng không sao, mất trí nhớ cũng không sao, con bình an là được rồi. Viện trưởng Vương, phiền anh giúp tôi khám cho Ngôn Quy nhé.” “Thật ngại quá, tôi nghĩ mọi người nhận nhầm người rồi.” Việt Ngôn Quy do dự nói, cố gắng thể hiện ra sự lo lắng mà một người mất trí nhớ nên có: “Xin hỏi mọi người có chứng cứ gì không? Anh Việt nói anh cả của cậu ta mất tích ở một thành phố cách rất xa nơi này, tôi nghĩ tôi không phải người mọi người đang tìm đâu...”Kiều Anh Đào nghe xong cứ cảm giác giả tạo thế nào ấy.