Tại sao cô lại có cảm giác lão Việt đang mách lẻo với bố mẹ về em họ mình nhỉ? Chắc chắn là cô đã nghe nhầm rồi!“Ngốc quá, có người mẹ nào mà lại không nhận ra con mình chứ?” Mẹ Việt dùng khăn tay lau nước mắt một cách nhã nhặn rồi nghẹn ngào nói: “Hôm qua Anh Đào gọi cho mẹ nói đã tìm được con rồi, lại còn nói con không nhớ được gì cả. Lúc đó, mẹ chỉ ước gì mình có thể mọc cánh để bay ngay đến đây nhưng tối qua mưa gió lớn nên thuyền không ra khơi được khiến mẹ sốt ruột vô cùng. Mẹ và bố con đêm qua không chợp mắt được chút nào!”Việt Ngôn Quy cúi đầu, thầm tự trách bản thân đã khiến bố mẹ lo lắng rồi. “Sáng nay sau khi mưa ngừng được một lát thì mẹ cho lái du thuyền của nhà mình chạy ngay đến đây!” Bà gọi trợ lý đang ở bên cạnh lấy tất cả những tài liệu dùng để chứng minh ra khỏi túi xách: “May là Anh Đào có nhắc mẹ nên mẹ đem hết tất cả ảnh từ nhỏ đến lớn, hồ sơ cá nhân và cả căn cước của con đến đây. Còn có cả dấu vân tay nữa. Dấu vân tay chắc chắn không thể làm giả được!”Kiều Anh Đào yên lặng đứng cạnh đó làm một bình hoa xinh đẹp, che giấu tài hoa và công danh của mình.Cô không hiểu được tại sao nữ phụ vị hôn thê trong giấc mơ kia lại cố chấp muốn tự mình đưa nam chính về nhà nhỉ? Chẳng phải mời bố mẹ của anh ta, đưa thêm cảnh sát và các tài liệu chứng minh đến thì có sức thuyết phục hơn sao?“Bác trai cả, bác gái cả, hai người đến rồi.” Việt Ngôn Thăng và Việt Ngôn Kiều nhận được điện thoại cũng xuống lầu chào hỏi người lớn.Chủ tịch Việt nhìn sang Việt Ngôn Thăng, hỏi: “Ngôn Thăng, có chuyện gì vậy?”Phu nhân Việt nhỏ tiếng phàn nàn: “Con đó, bác không phải trách gì con nhưng con cũng đâu còn nhỏ nữa, đã 20 mấy tuổi rồi, sao mà đến anh cả của mình cũng không nhận ra vậy?”“Thiếu gì người giống người, ai mà biết được ạ...” Việt Ngôn Thăng cúi đầu, ấm ức nói: “Hơn nữa nơi mà anh cả mất tích cách chỗ này rất xa.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Viên cảnh sát mặc đồng phục mà Kiều Anh Đào đã đợi từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện từ phía sau nhóm vệ sĩ: “Là thế này, chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát ở nơi mà giám đốc Việt mất tích. Sau khi hai bên cùng tiến hành điều tra, chúng tôi phát hiện buổi chiều 16 ngày trước, trong khi giám đốc Việt lái xe một mình trở về thành phố thì gặp tai nạn và mất tích. Căn cứ vào lời khai của trợ lý giám đốc Việt, hôm đó giám đốc Việt nói có việc gấp cần phải về sớm, vì chuyến bay đã bị dời lại nên giám đốc Việt chọn tự mình lái xe về...”Kiều Anh Đào nghe đến đây thì ngẩn người ra.Vào buổi chiều 16 ngày trước, trong khi giám đốc Việt lái xe một mình trở về thành phố thì gặp tai nạn xe?Vào buổi tối trước ngày Việt Ngôn Quy mất tích, cô đã gọi điện thoại nói anh phải cố gắng về sớm, còn nói sẽ đợi anh về cùng ăn tối, đón ngày kỷ niệm 66 ngày đính hôn. Chuyện gấp của anh là trở về ăn tối với cô sao? Chỉ vì một lời nói thuận miệng của cô nên Việt Ngôn Quy mới gặp tai nạn rồi mất trí nhớ sao? “Căn cứ vào kết quả điều tra, xe giám đốc Việt bị bỏ lại tại một ngã tư vắng vẻ sau vụ va chạm dữ dội, ngã tư này không hề có máy quay giám sát.” Viên cảnh sát đưa tay chỉnh lại chiếc kính gọng vàng trên cánh mũi, nhìn vào xấp tài liệu trong tay rồi tiếp tục nói: “Bây giờ, việc giám đốc Việt được tìm thấy trên hòn đảo này khiến cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ mưu sát có chủ đích. Có thể là sau khi giám đốc Việt gặp tai nạn thì bị thương rồi hôn mê, kế đó bị người ta ném xuống biển và sau đó trôi dạt đến đây.”Viên cảnh sát gấp tài liệu trong tay lại, nhìn sang Việt Ngôn Quy rồi nhìn sang Việt Ngôn Thăng: “Còn về Châu Tiểu Ngư, phía cảnh sát chúng tôi cũng đã tiến hành kiểm tra cơ sở dữ liệu thông tin dân cư cơ bản và hộ khẩu của thành phố này, tỉnh này và thậm chí là cả nước thì thấy người mang tên này đa phần là nữ giới, không hề có nam giới nào ở độ tuổi tương tự với giám đốc Việt có tên Châu Tiểu Ngư. Chúng tôi cũng đã kiểm tra kho tư liệu hình ảnh...”“Tôi xin lỗi, là tôi đã nói dối! Ông Việt, bà Việt, tôi thành thật xin lỗi!” Lâm Lai Hề bước ra khỏi đám đông, cúi gập người trước mặt chủ tịch Việt và phu nhân Việt: “Anh Tiểu Ngư, em xin lỗi. Chú cảnh sát, tôi thành thật xin lỗi. Châu Tiểu Ngư chỉ là tên giả do tôi bịa ra mà thôi.”Phu nhân Việt nhìn cô với vẻ không vui: “Quả đúng là cô đang gây chuyện ở đây...”Lâm Lai Hề nắm lấy vạt áo của mình một cách căng thẳng, nước mắt chực chờ tràn ra: “Anh Tiểu Ngư, không phải, anh Việt là do tôi tìm được ở bờ biển. Khi đó anh ấy bị thương nặng đến nỗi đã bất tỉnh, gần như sắp chết rồi. Tôi thật sự muốn cứu anh ấy nhưng tôi không đủ tiền để chi trả viện phí đắt đỏ! Cô tôi mở một nhà khác nhỏ, cũng có chút thu nhập. Còn nhà tôi vốn nghèo, bà nội lại đang bệnh, còn nợ nần khắp nơi. Với tính tình của cô tôi...”“Cô tôi nhất định sẽ không chịu để tôi giúp một người lạ mặt chưa bao giờ gặp đâu. Vậy nên tôi mới nói dối rằng anh Tiểu Ngư là bạn trai của tôi. Có như vậy thì cô tôi mới chịi trả giúp tiền viện phí. Tôi cũng có giúp anh Tiểu Ngư tìm gia đình của anh ấy, tôi nói thật mà. Tôi đã báo cho cảnh sát ở đảo, nói rằng tôi tìm được một người bị thương ở bãi biển, mong họ giúp anh ấy tìm lại gia đình nhưng không tìm được... Tôi không phải đang minh oan cho mình đâu, tôi biết tôi là người xấu mà! Tôi có ý đồ riêng!”Kiều Anh Đào không nhịn được mà vỗ tay cho Lâm Lai Hề!Không hổ là nữ chính, thế này mà không phải đang minh oan sao? Cô ta rõ ràng là đang khiến mình trở nên hoàn toàn trong sạch đấy!“Vì bà nội đã lớn tuổi nên tôi muốn để anh Tiểu Ngư đóng giả làm bạn trai của tôi. Như vậy thì người bà lúc nào cũng thúc giục tôi kết hôn sẽ thấy yên tâm, anh Tiểu Ngư cũng sẽ có được tiền viện phí. Tôi còn đang vui vẻ nghĩ rằng đây là việc một mũi tên trúng hai con nhạn, nào ngờ lại khiến cả nhà mọi người không đoàn tụ được với nha!” Giọt nước mắt của Lâm Lai Hề rơi xuống đất, cô ta khóc một cách đáng thương. Cô ta thậm chí còn chủ động đưa tay về phía viên cảnh sát: “Tôi là một đứa nói dối, tôi đã lừa anh Tiểu Ngư, tôi thật xấu xa. Chú cảnh sát, chú bắt tôi về đi!”