Vị Hôn Phu Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Bị Mất Trí Nhớ

Chương 25: Chương 25



Anh phản công với nụ cười như có như không: “Hôm qua em nhận nhầm anh cả là vì em thấy anh cả và cô Lâm đây vô cùng thân thiết với nhau. Em nghĩ, anh cả đã có vị hôn thê là Anh Đào rồi thì tất nhiên là sẽ chung thủy với chị ấy, đâu ngờ rằng sau khi anh cả mất trí nhớ thì lại yêu người khác? Thân phận bạn trai là do cô Lâm bịa ra nhưng tình cảm nảy sinh trong những ngày ở chung vừa qua chẳng lẽ cũng là giả luôn sao?”Kiều Anh Đào đứng một bên nghe mà tỉnh cả người.Đứa em họ này của Việt Ngôn Quy cũng không dạng vừa đâu! Với những lời nói bóng gió này của anh thì vị hôn thê là cô đây sao lại có thể không nghi ngờ tên Việt Ngôn Quy cặn bã đó kia chứ? Đột nhiên cô muốn nữ chính ngây thơ và đứa em giả tạo này đến với nhau để xem thử hai người này ai giở trò qua mặt được ai.Chủ tịch Việt nghe được đoạn đối thoại của cháu trai và con trai thì đưa tay về phía thư ký đang đứng bên cạnh. Vị thư ký hiểu ý nên lấy ngay tập chi phiếu và bút ký tên ra.Chủ tịch Việt viết lên tấm chi phiếu một dãy số, dùng hai tay đưa nó cho Lâm Lai Hề: “Cô Lâm đã cứu con trai tôi, thời gian này làm phiền cô nhiều quá. Đây là một chút tấm lòng của tôi, không đáng là bao. Nhưng không biết tại sao hôm qua khi con trai tôi gặp người nhà của nó cô lại phủ nhận thân phận của nó vậy?”“Chú Việt, không cần làm thế đâu. Con cứu anh Tiểu Ngư không phải vì tiền nên xin chú đừng lấy tiền bạc để làm nhục con.” Lâm Lai Hề cắn môi, vừa khóc vừa lắc đầu. Cô không hề có ý nhận tấm chi phiếu kia: “Chú hỏi như vậy là nghi ngờ con có ý đồ không tốt, cố ý không muốn anh Tiểu Ngư về nhà đúng không? Con giải thích được chuyện này mà!”Lâm Lai Hề không nhận nhưng bà cô tham tiền kia lập tức phóng đến giật lấy tấm chi phiếu: “Tiều Hề, sao con không biết phép tắc gì thế? Bố của Tiểu Ngư là người lớn, đồ người lớn đưa sao lại không chịu nhận chứ? Tôi nói Tiểu Ngư nhà chúng tôi đẹp trai thế này, đến cả những ngôi sao nam trên truyền hình cũng không đẹp bằng thì cậu ấy nhất định là con nhà giàu có, không thể nào là người làm công tầm thường được. Thấy không, cậu ấy đúng là thiếu gia nhà giàu có.”Khi nhìn thấy một nhóm bảo vệ mặc áo đen bước vào nhà khách, bà cô còn tưởng là có người đến đòi nợ, sợ đến nỗi chỉ dám trốn vào dưới quầy nghe lén. Đến khi biết được đó là gia đình của Tiểu Ngư, thấy bố của Tiểu Ngư đưa tấm chi phiếu ra thì bà cô tham tiền lập tức nhảy ra.Bà cô chưa cần nhìn vào tấm chi phiếu trong tay mà trên mặt đã nở một nụ cười rực rỡ: “Không có gì, không có gì, bố mẹ của Tiểu Ngư khách sáo quá đi thôi! Bố của Tiểu Ngư, nhà mọi người kinh doanh gì đấy, giàu có lắm đúng không? Con bé Tiểu Hề cũng thật là, sao lại nghĩ tôi là người như thế chứ! Nhà chúng tôi tuy nghèo thật nhưng sao có thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngư chết chứ. Cho dù cậu ấy có là con rể tương lai của nhà tôi hay không thì dù phải tốn bao nhiêu tiền viện phí chúng tôi cũng sẽ cứu cậu ấy!”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lâm Lai Hề đứng đó nhìn bà cô đang vừa làm mình mất mặt, vừa ngáng chân mình kia mà cảm thấy rất buồn nôn. Cô đưa ánh mắt cầu cứu về phía Việt Ngôn Quy, hy vọng anh sẽ giúp mình nói vài câu nhưng chỉ thấy trong mắt anh Tiểu Ngư của cô là hình ảnh của cô Kiều quý phái, sang trọng kia.Cho dù là trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, trong mắt anh mãi mãi chỉ có mỗi hình ảnh của cô Kiều này thôi, mãi mãi.Đến tận hôm nay, Lâm Lai Hề vẫn còn nhớ lần gặp gỡ Việt Ngôn Quy vào buổi lễ đính hôn của anh khi cô đến đó làm việc.Anh ấy thật đẹp trai, thật lạnh lùng và cao quý. Khí chất và ngoại hình của anh vượt trội hơn hẳn những sao nam mà cô từng theo đuổi trước đây.Anh đứng trên cao như vậy, hờ hững và xa vời như vậy, tựa như vầng trăng trên cao không cách nào chạm tới. Là người mà dù thế nào cô cũng không thể với tới, là người cô vừa gặp đã yêu, là người mà cô vừa yêu đã đậm sâu.Nhưng đến khi cô gái kia xuất hiện thì anh đã thay đổi, không còn vẻ lạnh lùng nữa mà luôn hướng ánh nhìn về phía cô ấy. Vẻ mặt trìu mến, dịu dàng ấy đủ sức nhấn chìm người đang đứng bên cạnh nhìn là cô đây...Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái ấy, Lâm Lai Hề biết mình đã thua rồi.Vẻ đẹp của cô gái ấy đủ để sánh vai với anh, tạo thành một đôi trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.Cô gái ấy xinh đẹp đến nỗi ngay cả cô, người từng là hoa khôi của lớp cũng cảm thấy mình không bằng người ta.Không, phải nói là cô xinh đẹp, tao nhã đến mức khiến tất cả những cô gái có mặt ở đấy đều cảm thấy tự hổ thẹn... Giống như lời những vị khách khi ấy đã nói, một tài tử như anh thì phải đi cùng với một tài nữ như cô mới xứng đôi. Chỉ sợ sau hôm nay, người ở tầng lớp thấp kém, bần tiện như cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa.Lâm Lai Hề không biết bản thân đã trở về căn nhà thuê nhỏ bé của mình như thế nào. Cả đường đi cô như kẻ mất hồn, không ngừng lẩm bẩm gọi tên anh, Việt Ngôn Quy, Ngôn Quy, quy khứ lai hề...Việt Ngôn Quy, Lâm Lai Hề, rõ ràng là tên của anh và cô xứng đôi như vậy, xứng đôi như được trời định vậy.Cô tưởng rằng sau một thời gian, cô sẽ quên đi giấc mơ xa vời như vầng trăng này. Nhưng đã hơn hai tháng trôi qua, cô vẫn không thể buông bỏ nó. Khuôn mặt của anh, giọng nói của anh, ánh mắt dịu dàng, đầy sự nuông chiều của anh vẫn ở trước mắt cô, cứ như mới vừa xảy ra.Tối hôm đó, trong giấc mơ, cô thấy được một vài hình ảnh.Anh nằm cạnh một tảng đá khổng lồ hình ngọn núi bên bờ biển với vết thương ở trán.Khi anh tỉnh lại trong phòng bệnh và hỏi rằng mình là ai, có vẻ như anh đã mất đi toàn bộ ký ức.Cô đứng giữa vô số bụi hoa hồng đỏ, anh quỳ một gối cầu hôn cô, cô Kiều xinh đẹp kia đứng cạnh đó đang giậm chân một cách giận dữ.Cuối cùng, trong lễ cưới tại một tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ, cô mặc chiếc váy cưới lộng lẫy màu trắng tiến về phía anh, người đang mặc bộ vest đuôi tôm màu đen lịch lãm...

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.