Vị Hôn Phu Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Bị Mất Trí Nhớ

Chương 24: Chương 24



Hay cho chiêu lấy lùi làm tiến.Với cách nói đó của cô ta, không biết người khác thế nào nhưng Kiều Anh Đào cô thì chịu thua rồi đấy.Chỉ vài câu mà đã nói rõ đầu đuôi mọi chuyện. Dù nhìn thì có vẻ đang nhận lỗi nhưng thực chất lại đang nói về lòng tốt của cô, cô hoàn toàn vô tội. Ai là đồ lừa gạt chứ, rõ ràng cô là một người tốt bụng, một người cực kỳ tốt bụng đã cứu lấy mạng sống của Việt Ngôn Quy! “Thì ra là thế. Con bé này, con chính là ân nhân cứu mạng của Ngôn Quy nhà bác đấy.” Phu nhân Việt nghe xong những lời của Lâm Lai Hề thì nét mặt có chút thay đổi: “Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch tốt bụng mà. Chuyện con nói dối cũng là bất đắc dĩ thôi, làm gì nghiêm trọng đến mức phải bắt con về chứ?”“Đội trưởng Vương, làm phiền anh đến sở cảnh sát của hòn đảo này điều tra một chuyến. Nếu cô Lâm đây thật sự đã báo án vậy tại sao chúng tôi không nhận được thông tin gì?” Chủ tịch Việt lý trí hơn phu nhân Việt, ông nhỏ giọng trao đổi với viên cảnh sát bên cạnh.Ở bên này, Việt Ngôn Quy lật giở xem cái mớ tư liệu cá nhân mà phu nhân Việt đưa cho mình, tìm được tài liệu có in về dấu vân tay của chính mình: “Để chắc chắn hơn, tôi nghĩ cứ so sánh dấu vân tay đi.”Phu nhân Việt cau mày: “Ngôn Quy!”Chủ tịch Việt ngăn bà ấy lại: “Con trai muốn so sánh thì cứ để nó là đi.”Thư ký đi bên cạnh chủ tịch Việt nhanh chóng lấy mực in và giấy trắng ra: “Đại thiếu gia, mời anh.”Kết quả đối chiếu dấu vân tay cho ra kết quả trùng khớp, Việt Ngôn Quy nhìn về phía bố mẹ, những người đã lo lắng cho anh mấy ngày nay: “Con xin lỗi bố mẹ, mấy hôm nay đã khiến hai người lo lắng rồi.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Việt Ngôn Kiều là người đơn giản, cô cười nói: “Thấy không, đúng là anh họ cả mà. Em đã nói rồi mà. Với vẻ ngoài đẹp trai có một không hai trên đời này của anh cả thì làm gì có chuyện có ai đó nhìn giống anh chứ!”“Em họ, anh xin lỗi nhé, hôm qua không nhận ra em.” Việt Ngôn Quy quay sang nhìn Việt Ngôn Thăng, chào hỏi một cách nhẹ nhàng: “Em họ.”Anh không nói gì cả nhưng lại giống như đã nói tất cả rồi.Việt Ngôn Quy thừa nhận anh cố ý khiến cho Việt Ngôn Thăng mất mặt đấy.Bởi vì cách nhau khoảng hai, ba tuổi nên anh và đứa em họ con trai của chú hai này không thân thiết cho lắm.Không phải là anh giận chuyện hôm qua Việt Ngôn Thăng đấm anh một cú, chuyện nó là do anh thấy Kiều Anh Đào bị ngã nên bị phân tâm mà chỉ là anh không ngờ em họ anh thích Tiểu Anh Đào. Thằng nhóc này giấu kỹ thật. Anh thật sự không thích em họ mình có những thái độ thân thiết mờ ám quá mức với vị hôn thê của mình.Hơ, có đứa em họ nào lại nhìn chằm chằm vào vị hôn thê của anh họ mình như hổ đói không chứ?Nghĩ đến việc hôm qua đứa em họ kia cứ gọi Anh Đào này, Anh Đào kia. Sao vậy, hai chữ “chị dâu” khó phát âm lắm à?Khi đó bàn tay anh dính đầy bụi bặm, anh không muốn dùng nó nắm tay tay của Tiểu Anh Đào nên định đi rửa tay rồi sẽ quay lại. Ai ngờ đứa em họ này lại ngồi vào chỗ của anh, làm ra vẻ mình là bạn trai của cô ấy: “Anh Đào, cơ thể chị đang yếu, em đút chị nhé.”Mười một chữ, chữ nào cũng vô cùng mờ ám.Việt Ngôn Quy thừa nhận lúc đó anh rất muốn đánh đứa em này của mình một trận.Còn nói Anh Đào thích nhất là cháo hải sản gì đấy nữa chứ. Cô ấy kén ăn lắm đấy, từ nhỏ đến lớn món cô ghét nhất là món cháo đặc quánh này đấy!Khá khen cho đứa em họ này. Chẳng trách sao mà Việt Ngôn Thăng không muốn thừa nhận anh là Việt Ngôn Quy, cứ nhất quyết nói anh là Châu Tiểu Ngư. E rằng đứa em này thật sự hy vọng anh đã gặp tai nạn rồi mất tích để bản thân có thể thay thế vị trí của anh.“Anh cả, em... em xin lỗi.” Việt Ngôn Thăng nghe thấy thì càng cúi đầu xuống thấp hơn, đến nỗi không ai nhìn được vẻ mặt của anh: “Em thật hồ đồ quá, đến anh cả mà cũng không nhận ra.”“Cũng không trách anh hai được. Anh hai từ nhỏ không thân thiết với anh cả, sau đó hai người còn đến hai đất nước khác nhau để đi học.” Việt Ngôn Kiều nhanh miệng nói: “Sau đó anh cả trở nên vô cùng tài giỏi, về nước thì tự mình lập nghiệp, còn anh sau khi tốt nghiệp thì đến công ty của gia đình làm việc. Chỉ đến mấy dịp lễ tết chúng ta mới gặp nhau ở nhà của ông nội, không thân thiết cũng là chuyện bình thường mà!”Một người tự mình lập nghiệp, một người đến làm việc ở công ty của gia đình.Sắc mặt của Việt Ngôn Thăng tái xanh. Từ nhỏ đến lớn anh đều sống trong cái bóng của anh họ mình, đến nữ thần mà mình yêu thầm bao năm cũng trở thành vị hôn thê của anh ấy, anh có thể không hận sao?“Không sao đâu.” Vẻ mặt Việt Ngôn Quy rất bình tĩnh, nhìn có vẻ anh đã rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi này.“Nhưng mà anh cả này, bây giờ anh không nhớ được gì, nếu quay về công ty làm việc mà không biết gì cả thì phải làm sao?” Việt Ngôn Thăng ngẩng đầu lên: “Hơn nữa nếu anh cả đi về với bác cả thì cô Lâm phải làm thế nào? Cô ấy là bạn gái của anh trong lúc mất tích đấy. Cả nửa tháng bên nhau sớm chiều, em nghĩ cũng có chút tình cảm chứ. Anh đi rồi, cô Lâm một thân một mình ở lại đây phải làm sao?”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.