Mọi chuyện diễn ra gần như trong tích tắc. Kỷ Trác nuốt khan, một bàn tay to lớn chộp lấy cằm Liễu Trữ, đẩy mạnh ra, giọng lạnh lùng, "Tổng giám đốc Liễu, xin tự trọng." Cú đẩy của Kỷ Trác khá mạnh, trên cằm Liễu Trữ lập tức in hằn một vệt đỏ. Liễu Trữ bị đau cũng không lên tiếng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Kỷ Trác. Một giây, hai giây, ba giây... Kỷ Trác ánh mắt lạnh nhạt, buông tay xoay người bước ra khỏi phòng. Khi Kỷ Trác ra khỏi phòng, những người khác đã lên xe rời đi, chỉ còn Châu Dị và Khương Nghênh đứng đợi anh ta ở cửa. Nhìn thấy hai người, Kỷ Trác mấp máy môi, định tìm cớ nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Châu Dị, anh ta đột nhiên cảm thấy mất hứng, ngậm một điếu thuốc nói, "Gặp phải con nhỏ điên Liễu Trữ." Châu Dị, "Vừa nãy nhìn thấy rồi." Kỷ Trác nể mặt Khương Nghênh đang mang thai, không châm thuốc, "Cô ta bị điên." Châu Dị trêu chọc, "Ừ, ông cũng vậy." Kỷ Trác cắn chặt điếu thuốc trong miệng, "Bệnh của tôi sắp khỏi rồi." Châu Dị khẽ cười khẩy, vạch trần anh ta, "Nếu bệnh sắp khỏi rồi, thì đừng tức giận." Kỷ Trác hít sâu một hơi, không tiếp lời Châu Dị, nhìn Khương Nghênh, "Ông số hưởng thật, gặp được Nghênh Nghênh." Nụ cười trên môi Châu Dị càng thêm rạng rỡ, "Ông cũng số hưởng mà." Kỷ Trác bị chọc cười, "Đừng ép tôi phải đánh nhau với ông trước mặt vợ con ông." Châu Dị, "Ông lấy đâu ra tự tin mà đánh thắng tôi?" Kỷ Trác, "Thừa dịp tôi bị bệnh mà giết tôi à?" Châu Dị trêu chọc, "Không phải bệnh của ông sắp khỏi rồi sao?" Kỷ Trác cắn chặt điếu thuốc, im lặng. Có những vết thương đau đến tận xương tủy, không phải cứ muốn là lành nhanh được. Dù đã lành lại, cũng không thể lơ là được, chỉ cần hơi động vào là vết thương lại tái phát nặng hơn. Một lúc sau, cả ba người cùng nhau đến biệt thự của Nhiếp Chiêu. Trên xe, Cát Châu không biết là cố ý hay vô tình, nói, "Nghe nói mẹ kế của Liễu tổng lại giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô ta à?" Kỷ Trác ngồi ở ghế phụ, nghe thấy lời của Cát Châu, không lên tiếng. Châu Dị cười cười, giơ chân đá vào ghế sau của Cát Châu, "Cậu nói cái gì vậy?" Cát Châu chẳng hề để ý, không những không kiềm chế mà còn tiếp tục nói, "Nói thật, Liễu tổng cũng đáng thương quá, một cô gái mà phải gồng mình tranh giành quyền lợi với đám đàn ông trong nhà." Châu Dị trêu chọc, lại đá thêm một cái nữa, "Hôm nay Liễu Trữ cho cậu bao lì xì à?" Cát Châu ngẩng đầu nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu, giọng đầy cảm thán, "Không phải đâu anh rể, anh không thấy à? Em thấy Liễu tổng vừa đáng thương, vừa mạnh mẽ, mới sáu tuổi đã chứng kiến mẹ ruột bị mẹ kế hiện tại bức đến chết, mà mẹ kế lại còn là bạn thân của mẹ ruột, đã thế vừa về nhà đã mang theo hai đứa con trai riêng của ông Liễu, một đứa còn bằng tuổi cô ấy. Nếu là em, em không dám nghĩ..." Cát Châu cứ thao thao bất tuyệt, Châu Dị chỉ nhếch mép không đáp lời, còn Kỷ Trác ngồi ghế phụ thì bực dọc kéo cà vạt xuống, tiện tay giật điếu thuốc trên môi ném ra ngoài cửa sổ. Nhà họ Liễu cũng có chút địa vị ở Bạch Thành, nhưng lại ít tiếp xúc với mấy nhà bọn họ. Chẳng có lý do gì khác, chủ yếu là vì ông Liễu quá đê tiện, trăng hoa và không biết chọn lọc, lâu dần, các gia đình có chút tiếng tăm đều chẳng muốn qua lại với nhà họ Liễu. Chỉ trong hai năm trở lại đây, khi Liễu Trữ tiếp quản Liễu Thị, cô ta thể hiện bản lĩnh mạnh mẽ, giành được một số dự án lớn, đáng chú ý, lúc này mới có vài người muốn chia phần, bắt đầu liên hệ với nhà họ Liễu. Xe dừng trước biệt thự của Nhiếp Chiêu, mọi người lần lượt xuống xe đi vào trong, Kỷ Trác là người cuối cùng bước ra, anh lấy điện thoại ra xem, màn hình trống trơn không có gì. Lúc này, Liễu Trữ đã được trợ lý lái xe đưa về nhà. Liễu Trữ vừa bước chân vào cửa, một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ được chăm sóc kỹ lưỡng, đã tiến lại gần, sắc mặt khó đoán, "Nghe nói hôm nay cô phá đám buổi xem mắt của tôi à?" Liễu Trữ đi dép lê vào nhà, thản nhiên nói, "Không phải bà đã biết rồi sao?" Trong mắt người phụ nữ lóe lên tia giận dữ, nhưng giọng điệu vẫn cố gắng kìm nén, "Tháng này đã là lần thứ mấy rồi, nhiều người như vậy, không có ai cô vừa ý sao?" Liễu Trữ quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng, "Không có." Người phụ nữ nhìn xoáy vào mắt Liễu Trữ, ánh giận dữ ban đầu dần chuyển sang sợ hãi, một lúc sau bà ta mới cười khẩy, "Chẳng lẽ cô thích cậu cả nhà họ Kỷ thật à?"