Vưu Vật

Chương 1182: Đều nói nàng không xứng




Người phụ nữ này rất biết cách chọc tức người khác.
Quả thật, hai mươi năm sống cùng Liễu Trữ, người phụ nữ này đã quá hiểu cô, rất biết cách đánh trúng điểm yếu của cô ta.
Nhưng Liễu Trữ vẫn lạnh lùng, không chút gợn sóng, "Liên quan gì đến bà?"
Người phụ nữ khoanh tay, "Tôi chỉ quan tâm cô thôi."
Liễu Trữ cười khẩy, "Bà lo cho bản thân mình trước đi thì hơn, nghe nói dạo này bố tôi đang thân mật với cô thư ký mới, hôm qua còn vung tay mua cho cô ta bộ trang sức vòng cổ cả chục triệu đấy."
Người phụ nữ nghe vậy liền biến sắc.
Liễu Trữ tiếp lời, "Bà lo mà giữ cho chắc cái ghế bà Liễu đi, không khéo với cái tuổi này mà bị đá ra khỏi nhà, thì có mà thành trò cười cho cả Bạch Thành đấy."
Liễu Trữ nói xong, xoay người đi lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng Liễu Trữ, người phụ nữ tức giận gằn giọng, "Liễu Trữ, đừng tưởng tôi không biết cô đang tính toán gì, cô cố tình phá đám các buổi xem mắt, chẳng phải là sợ kết hôn rồi sẽ phải bỏ cái ghế tổng giám đốc Liễu Thị sao?"
Liễu Trữ dừng bước quay đầu lại, "Vậy thì sao?"
Thái độ lạnh nhạt của Liễu Trữ khiến người phụ nữ tức đến lồng ngực phập phồng, "Cô thừa biết, dù bố cô có gật đầu, thì đám cổ đông Liễu Thị cũng không đời nào để một kẻ 'ngoại tộc' ngồi vào cái ghế Tổng giám đốc đâu."
Liễu Trữ nhướng mày, "Ngoại tộc?"
Người phụ nữ, "Chỉ cần cô lấy chồng, cô sẽ là ngoại tộc."
Liễu Trữ mỉm cười, "Nếu tôi không lấy chồng thì sao?"
Người phụ nữ trừng mắt, "Cô bị điên à?"
Liễu Trữ dựa vào tay vịn cầu thang cười khẽ, "Bây giờ tôi có tiền có quyền, tại sao tôi phải kết hôn?"
Người phụ nữ, "Phụ nữ nào mà không lấy chồng, cô..."
Người phụ nữ kích động, nói được nửa chừng thì bị Liễu Trữ ngắt lời, "Chẳng phải bà muốn tôi nhanh chóng lấy chồng, để nhường chỗ cho hai đứa con trai của bà sao? Bây giờ bố tôi không có ở đây, bà nói những lời đạo đức giả này làm gì? Bà thực sự quan tâm đến việc tôi có lấy chồng hay không sao?"
Người phụ nữ cứng họng.
Liễu Trữ nói xong, thấy người phụ nữ không nói gì, liền xoay người tiếp tục bước đi, vừa đi vừa nói, "Bà có bản lĩnh cướp đoạt tất cả từ tay mẹ tôi, tiếc là con trai bà không có bản lĩnh này."
Nghe Liễu Trữ nói vậy, người phụ nữ nghiến răng ken két, "Với cái danh tiếng hiện tại của cô, thì cả đời này đừng hòng mà bước chân được vào nhà họ Kỷ."
Liễu Trữ bước lên cầu thang, lưng hơi cứng đờ, một lúc sau mới cười nhạo nói, "Đây chẳng phải là lý do bà suốt ngày sắp xếp xem mắt cho tôi sao? Chính là muốn tôi có tiếng xấu."
Người phụ nữ bị vạch trần cũng không hề hoảng loạn, trong mắt toàn là nụ cười đắc ý.
Về đến phòng ngủ, Liễu Trữ tắm nước nóng, khi đang đánh răng trước bồn rửa mặt, cô ta nhìn thấy vết đỏ do Kỷ Trác bóp trên cằm mình.
"Chậc, ra tay thật mạnh."
Bên kia, Kỷ Trác và những người khác đang chơi bài ở biệt thự của Nhiếp Chiêu.
Mấy người đàn ông chơi bài, phụ nữ thì ngồi trên ghế sofa uống canh, ăn hoa quả.
Trong bốn người phụ nữ, chỉ có Kỷ Mẫn là không mang thai, nên cô ân cần chu đáo, vừa múc canh cho Khương Nghênh, Khúc Tích và Sầm Hảo, vừa gắp hoa quả đặt vào đĩa cho cả ba người.
Sau khi thấy cả ba người ăn uống xong xuôi, chắc mẩm miệng đã mềm, Kỷ Mẫn liền hắng giọng mở lời, "Các chị à, bên cạnh các chị có cô nào tốt không? Giới thiệu cho anh trai em một người với.
Khúc Tích cười nói, "Thảo nào tối nay cô lại sốt sắng thế, hóa ra là đang chờ chúng tôi"
Khương Nghênh mỉm cười, "Vô duyên vô cớ mà nhiệt tình, ắt hẳn có mưu đồ."
Khúc Tích và Khương Nghênh chỉ đùa thôi, chỉ có Sầm Hảo là đang nghiêm túc suy nghĩ.
Khoảng nửa phút sau, Sầm Hảo nghiêm túc nói, "Bên tôi có một cô giáo dạy múa mới đến, gia cảnh thì bố mẹ là giáo sư đại học, cô ấy là con gái duy nhất trong nhà."
Kỷ Mẫn gật đầu lia lịa, "Tốt, tốt quá, chị Sầm Hảo, chị có thể sắp xếp cho anh trai em gặp cô gái này một lần được không?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.