Vưu Vật

Chương 930: Tiên nữ kiếm tiền



Lúc Bùi Nghiêu rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh đang ở trong bếp cùng Châu Dị làm bánh.

Cả hai đều vụng về, vừa xem app dạy nấu ăn vừa làm theo.

Châu Dị mỉm cười, thoạt nhìn có vẻ thạo việc, còn tranh thủ đút dâu tây cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh dựa vào tủ bếp, ánh mắt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ.

Rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Bùi Nghiêu ngậm điếu thuốc, cuốc bộ về nhà.

Khu này khó bắt xe, lúc nãy đã bảo trợ lý không cần đợi nên giờ chỉ còn cách đi bộ.

Nửa tiếng sau, Bùi Nghiêu cuối cùng cũng ra khỏi khu biệt thự, bắt được một chiếc taxi bên đường.

Ngồi trên xe, Bùi Nghiêu dập tắt điếu thuốc, vứt ra ngoài cửa sổ, lấy điện thoại nhắn tin cho Khúc Tích: Khúc Tích, anh thật lòng muốn sống cả đời với em...

Khi gửi tin nhắn này, cả tay lẫn tim Bùi Nghiêu đều run lên.

Phải nói rằng, câu nói này xuất phát từ tận đáy lòng anh.

Chỉ tiếc là...

Anh vừa gửi xong, màn hình liền hiện thông báo: Tích Tích đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn bè của cô ấy, vui lòng gửi yêu cầu kết bạn. Sau khi được chấp nhận, bạn mới có thể nhắn tin.

Bùi Nghiêu: "..."

Bên kia, Khúc Tích về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, xịt nước hoa thơm tho, rồi ngồi trên giường gọi điện cho Khương Nghênh, tám chuyện.

Lúc nhận điện thoại của Khúc Tích, Khương Nghênh đang thưởng thức bánh kem dâu tây.

Phải công nhận Châu Dị có năng khiếu làm bánh ngọt, lần đầu làm mà bánh đã mềm xốp và có độ ngọt vừa phải.

Khúc Tích than thở một hồi, cuối cùng buông tiếng thở dài: "Đúng là tiên nữ và người phàm không thể ở bên nhau."

Khương Nghênh bật cười: "Vậy Khúc tiên nữ  đang có kế hoạch gì cho tương lai đây?"

Khúc Tích chỉnh lại tư thế ngồi, bắt chéo chân: "Kiếm tiền thôi chứ còn gì nữa."

Khương Nghênh: "Trước đây chưa cho bà hưởng ké chút lộc lá gì từ tôi, giờ cho bà hốt bạc một mẻ."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích lập tức hào hứng: "Lộc lá gì vậy?"

Khương Nghênh: "Một thời gian nữa sẽ có liên hoan phim, lễ phục của dàn sao hạng A của Châu thị Truyền thông sẽ do bà lo liệu."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Khúc Tích mừng rỡ: "Thật á?"

Khương Nghênh: "Tôi lừa bà bao giờ chưa?"

Khúc Tích: "Huhu, bạn bè bao nhiêu năm, cuối cùng tôi cũng được ké tí lộc của bà rồi..."

Khương Nghênh mỉm cười: "Mà bà cũng không phải làm không công đâu, cứ báo giá, tôi sẽ bảo Châu Dị thanh toán."

Vài câu nói của Khương Nghênh đã xoa dịu nỗi đau thất tình của Khúc Tích.

Khúc Tích lập tức hừng hực khí thế, bắt đầu bàn bạc với Khương Nghênh về hình tượng của dàn sao Châu thị Media.

Sao nào theo phong cách nào thì phải chọn lễ phục cho phù hợp.

Lễ phục không cần quá nổi bật nhưng tuyệt đối không được xấu.

Không cần xuất sắc nhất, miễn sao tôn dáng người mặc là được.

Hai người nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, trước khi cúp máy, Khúc Tích còn dặn đi dặn lại Khương Nghênh về thời gian cung cấp lễ phục.

Cúp máy, Khương Nghênh mỉm cười nhìn Châu Dị: "Anh có nghe thấy những gì em vừa nói không?"

Châu Dị xoa nhẹ mắt cá chân Khương Nghênh: "Nghe thấy rồi."

Khương Nghênh hỏi: "Anh đồng ý chứ?"

Châu Dị trêu chọc: "Anh chỉ là tổng giám đốc trên danh nghĩa thôi, có tư cách gì mà không đồng ý?"

Châu Dị vừa nói xong, Khương Nghênh bật cười, định đáp lời thì điện thoại anh reo lên.

Châu Dị liếc nhìn, thấy là Tần Trữ gọi, bèn nghe máy: "Alo, lão Tần."

Châu Dị vừa dứt lời, đầu dây bên kia ngập ngừng một chút rồi đáp: "Châu tổng, tôi là Sầm Hảo. Bây giờ anh rảnh không? Tần Trữ có chút chuyện, cần anh đến Diêm Thành một chuyến."

Châu Dị nhíu mày: "Lão Tần sao vậy?"

Sầm Hảo hít sâu một hơi: "Anh ấy bị thương, đang nằm viện."

Nguồn: Sưu tầm

Tự dịch thôi nha.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.