Chương 932: Thận bị thương Sầm Hảo nói xong, sắc mặt Châu Dị hơi trầm xuống. Một lúc sau, Châu Dị trầm giọng đáp: "Gửi địa chỉ đến điện thoại cho tôi." Sầm Hảo nhỏ giọng đáp: "Vâng." Cúp máy với Sầm Hảo, Châu Dị đưa tay xoa mi tâm. Không thể nói là sóng gió này chưa qua sóng gió khác lại tới, mà phải nói đám anh em của anh không ai là người dễ bảo. Thấy Châu Dị xoa mi tâm, Khương Nghênh hỏi: "Sao vậy anh?" Châu Dị đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng: "Bên lão Tần có chút chuyện, anh cần phải đến Diêm Thành một chuyến." Nói xong, không đợi Khương Nghênh lên tiếng, Châu Dị lại nói thêm: "Em không thể đi, dù sao bây giờ em cũng đang mang thai, cứ bay đi bay lại anh sợ em không chịu nổi." Khương Nghênh nhìn Châu Dị: "Có nguy hiểm không?" Châu Dị hôn lên khóe môi Khương Nghênh, không nói có nguy hiểm hay không, chỉ nghiêm túc nói: "Anh đảm bảo sẽ bình an trở về." Khương Nghênh hiểu rõ tình cảm giữa Châu Dị và Tần Trữ như thế nào. Cô không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản. Đặt mình vào vị trí của anh, nếu Khúc Tích gặp chuyện, cô cũng nhất định sẽ đi. Châu Dị nói xong, Khương Nghênh đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi cho anh: "Đi sớm về sớm, bình an trở về." Thật ra dù Châu Dị không nói, cô cũng sẽ không đi theo. Tình trạng hiện tại của cô, đi theo chỉ làm gánh nặng cho Châu Dị. Đều là người trưởng thành, lúc cần phải làm nũng thì làm nũng, lúc cần phải nghĩ cho đại cuộc thì phải nghĩ cho đại cuộc. Châu Dị đi vào tối hôm đó, khi đến Diêm Thành, Tiểu Tam ra đón. Trên đường đến bệnh viện, Châu Dị tiện tay ném áo vest sang một bên, đưa tay nới lỏng cổ áo sơ mi, hỏi: "Lão Tần bị thương ở đâu?" Tiểu Tam nhìn Châu Dị qua kính chiếu hậu, nhếch mép nói: "Vị trí bị thương của luật sư Tần hơi khó nói." Châu Dị nhướn mày: "Của quý?" Tiểu Tam hiểu ý, lắc đầu: "Không phải, nhưng cũng gần giống vậy." Châu Dị lạnh lùng nói: "Đừng vòng vo." Tiểu Tam: "Thận." Châu Dị nghe vậy, nheo mắt lại: "Bị thương kiểu gì?" Tiểu Tam cười gượng: "Đánh nhau với người theo đuổi Sầm tiểu thư, bị người của đối phương đâm một nhát." Châu Dị: "..." Người có thể đánh nhau với Tần Trữ chắc chắn không phải người tầm thường. Châu Dị không hỏi nhiều về nguyên nhân cụ thể. So với việc nghe Tiểu Tam kể lại, Châu Dị muốn nghe chính Tần Trữ nói hơn. Hơn hai tiếng sau, xe đến bệnh viện. Tiểu Tam dừng xe, dẫn Châu Dị đến phòng bệnh của Tần Trữ. Đến cửa phòng bệnh, Tiểu Tam gãi đầu nói: "Châu tổng, anh vào đi, tôi đi tìm chỗ tắm rửa, mấy ngày nay tôi chưa tắm, người bốc mùi hết rồi." Châu Dị liếc mắt một cái đã nhận ra anh ta có gì đó mờ ám, cười như không cười: "Cậu đắc tội với lão Tần à?" Tiểu Tam không dám thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, ấp úng nửa ngày, cuối cùng nói: "Châu tổng, nể tình anh em với Tiểu Cửu, lát nữa anh nhất định phải nói giúp tôi vài lời tốt đẹp trước mặt luật sư Tần." Châu Dị trêu chọc: "Tôi thấy rồi, cậu không chỉ đắc tội với lão Tần, mà còn đắc tội rất nặng." Tiểu Tam: "Châu tổng..." Châu Dị đặt tay lên nắm cửa, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái: "Không nói thật, tôi sẽ không giúp." Nghe Châu Dị nói vậy, Tiểu Tam mặt mày tái mét, đành phải nói: "Thật, thật ra cũng không có gì to tát, chỉ, chỉ là trưa nay, Sầm tiểu thư ngủ trên sofa, Tần... Tần luật sư... lén hôn Sầm tiểu thư, đúng, đúng lúc bị tôi bắt gặp..." Có thể thấy Tiểu Tam rất sợ hãi, một câu nói đơn giản mà anh ta nói lắp bắp. Tiểu Tam nói xong, nhìn Châu Dị với vẻ mặt đầy hy vọng. Châu Dị xoay nắm cửa, mỉm cười: "Chuyện này, tôi không giúp." Tiểu Tam: "..."