Triệu Tiểu Tiểu nói xong, bố cô ta sững người, trừng mắt nhìn cô ta với vẻ mặt không thể tin được. Triệu Tiểu Tiểu thấy chột dạ, cúi đầu tránh ánh mắt của bố, nhìn xuống mặt bàn. Bố của Triệu Tiểu Tiểu nhìn cô ta, hít sâu một hơi, đang định nói gì đó thì bị mẹ cô ta ngồi đối diện cắt ngang: "Tuy bây giờ không còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như thời xưa nữa, nhưng hôn sự này dù sao cũng là do hai ông cụ lúc còn sống quyết định, tôi thấy chúng ta nên suy nghĩ lại cho kỹ." Mẹ Bùi vốn nghĩ chuyện từ hôn là do nhà mình sai, nhưng sau vài lần trò chuyện, bà cũng nhìn ra tâm tư của mẹ Triệu Tiểu Tiểu, nụ cười trên mặt bà biến mất: "Nếu đã nói đến chuyện này, hôm nay tôi cũng nói thẳng với hai người, nhà họ Bùi chúng tôi không có chuyện ép buộc hôn nhân." Nghe thấy mẹ Bùi nói vậy, mẹ của Triệu Tiểu Tiểu đập mạnh đũa xuống bàn: "Các người làm vậy, không sợ ông cụ Bùi dưới suối vàng biết được sẽ buồn sao?" Mẹ Bùi chưa bao giờ là người kém ăn nói, bà mỉm cười: "Người chết như đèn tắt, hạnh phúc của người sống mới là quan trọng." Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu bị mẹ Bùi làm cho nghẹn lời, một lúc sau, bà ta nghiến răng nói: "Các người chẳng qua là thấy nhà họ Triệu chúng tôi sa sút nên mới coi thường Tiểu Tiểu nhà chúng tôi, đừng tưởng tôi không biết tâm tư của các người." Mẹ Bùi: "Nếu bà đã nói như vậy, tôi cũng không phản bác, dù sao, một khi người ta đã có suy nghĩ chủ quan, thì dù sự thật có khách quan đến đâu, họ cũng sẽ không thừa nhận." Mấy câu này của mẹ Bùi rất có trọng lượng. Mẹ của Triệu Tiểu Tiểu tức giận, nhưng không thể nổi nóng ngay tại chỗ. Cuối cùng, bà ta tức giận đứng dậy, kéo theo tiếng kêu "két" chói tai của chiếc ghế, cười nhạt: "Tôi không muốn ăn nữa, chúc mọi người ngon miệng." Nói xong, mẹ của Triệu Tiểu Tiểu quay người bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng tức giận của mẹ Triệu Tiểu Tiểu, mẹ Bùi chậm rãi gắp một miếng sườn cho Triệu Tiểu Tiểu đang ngồi đối diện: "Phụ nữ kết hôn chính là lần đầu thai thứ hai, lấy chồng không nhất thiết phải gả vào hào môn, nhưng đối phương nhất định phải biết quan tâm, chăm sóc." Triệu Tiểu Tiểu: "..." Bố của Triệu Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh, vẻ mặt lúng túng, đứng dậy nói: "Bùi tổng, hôm nay thật sự xin lỗi." Nói xong, ông nhìn Triệu Tiểu Tiểu, nghiêm giọng nói: "Đi thôi." Triệu Tiểu Tiểu mím môi, ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: "Bố." Bố của Triệu Tiểu Tiểu: "Con có đi không? Nếu không đi thì con cứ ở lại đây một mình." Bố của Triệu Tiểu Tiểu nói xong, không nhìn Triệu Tiểu Tiểu nữa, sải bước đi ra ngoài. Triệu Tiểu Tiểu mặt đỏ bừng, đứng dậy cúi chào ba mẹ Bùi, rồi nhìn Bùi Nghiêu với vẻ mặt ấm ức, chạy ra ngoài. Chuyện này xảy ra, dù bốn người có tâm trạng tốt đến đâu thì cũng không còn muốn ăn nữa. Bốn người ngồi im lặng một lúc, mẹ Bùi quay sang cười với Khúc Tích: "Không muốn ăn nữa phải không?" Khúc Tích không giấu giếm, gật đầu: "Vâng." Mẹ Bùi gọi người giúp việc đến dọn dẹp: "Không muốn ăn thì thôi." Nói xong, mẹ Bùi đứng dậy, nắm tay Khúc Tích, dẫn cô ra phòng khách. Mẹ Bùi và Khúc Tích đi rồi, trên bàn ăn chỉ còn lại bố Bùi và Bùi Nghiêu, hai bố con nhìn nhau, rồi cùng nhau đi ra ban công. Biệt thự của Bùi gia được thiết kế rất đẹp, mỗi tầng đều có một ban công bên ngoài. Trên ban công có bày một số cây xanh, đứng trên ban công nhìn ra ngoài, vừa hay có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ của Bùi gia. Khu vườn nhỏ ngập tràn hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc thật dễ chịu. Bố Bùi và Bùi Nghiêu đi ra ban công, Bùi Nghiêu chủ động lấy bao thuốc lá ra, đưa cho bố mình một điếu. Bố Bùi nhận lấy, châm lửa, hút một hơi rồi trầm giọng nói: "Con yên tâm, dù nhà họ Triệu có nói gì, bố mẹ cũng sẽ không làm khó con."