Vưu Vật

Chương 965: Đặt mình vào vị trí người khác




Đàn ông thường không giỏi nói những lời dịu dàng, đặc biệt là với con cái của mình.
Bố Bùi cũng không ngoại lệ.
Nói xong câu này, bố Bùi chống hai tay lên lan can, nhìn ra ngoài.
Bùi Nghiêu nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, dựa vào tường, nhìn mái tóc đã điểm bạc của bố mình, bỗng nhiên thấy chua xót trong lòng, anh trầm giọng nói: "Bố, bố nên nhuộm tóc rồi đấy."
Bùi Nghiêu nói xong, bố Bùi theo bản năng đưa tay vuốt tóc, cười nói: "Rõ vậy sao?"
Bùi Nghiêu đáp: "Hơi hơi ạ."
Bố Bùi hơi thẳng người: "Người già rồi thì phải chấp nhận thôi, không chấp nhận cũng không được, tóc bố mới nhuộm tháng trước mà."
Bố Bùi nói xong, Bùi Nghiêu khẽ cười: "Vậy tóc bố mọc nhanh thật đấy."
Bố Bùi nghe vậy liền quay sang, mắng yêu: "Thằng nhóc này."
Bữa trưa ăn không ngon miệng, buổi chiều mẹ Bùi và Khúc Tích ăn chút bánh ngọt.
Ăn xong, Khúc Tích ngồi thêm một lúc với mẹ Bùi, rồi chào tạm biệt.
Lúc Khúc Tích đi không hề báo cho Bùi Nghiêu biết.
Khúc Tích không định báo, mẹ Bùi cũng không nhiều chuyện.
Mẹ Bùi đích thân tiễn Khúc Tích ra cửa, rồi sắp xếp tài xế đưa cô về.
Khúc Tích lên xe, hạ cửa kính xuống, nói với mẹ Bùi: "Dì Huệ, vui vẻ lên nào."
Mẹ Bùi mỉm cười: "Chỉ có con là hiểu chuyện nhất."
Bùi Nghiêu phát hiện ra Khúc Tích đã rời đi sau nửa tiếng.
Mẹ Bùi đang ngồi trên sofa thêu chữ thập, tay nghề không được tốt lắm, toàn là nút thắt, Bùi Nghiêu nhìn quanh một lượt, đi tới xem mẹ thêu, rồi ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, Khúc Tích đâu rồi?"
Mẹ Bùi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Mẹ thêu thế nào?"
Bùi Nghiêu nhìn kỹ lại một lần nữa, nói dối: "Cũng được."
Mẹ Bùi nghe vậy, liếc nhìn Bùi Nghiêu, hơi không vui: "Tốt thì nói là tốt, không tốt thì nói là không tốt, 'cũng được' là sao?"
Bùi Nghiêu: "Tốt?"
Mẹ Bùi: "Là mẹ hỏi con hay con hỏi mẹ?"
Thấy mẹ sắp nổi giận, Bùi Nghiêu vội vàng nói: "Tốt."
Mẹ Bùi hừ nhẹ một tiếng, đặt bức tranh thêu xuống, vỗ tay nói: "Khúc Tích đi rồi."
Bùi Nghiêu nhíu mày: "Khi nào?"
Mẹ Bùi thẳng thắn đáp: "Vừa mới đi, mẹ còn đích thân sắp xếp tài xế đưa con bé về."
Bùi Nghiêu: "Mẹ, sao mẹ lại..."
Bùi Nghiêu vừa định trách móc thì mẹ Bùi cầm một quả cherry lên ăn, nói: "Sau này con và Khúc Tích sẽ thế nào vẫn chưa biết, nhưng dù hai đứa thế nào, mẹ và con bé vẫn là bạn thân, con cũng đừng trách mẹ không báo cho con biết, đứng trên lập trường của một người bạn thân, con chính là một tên đàn ông bội bạc."
Bùi Nghiêu: "..."
Cái tội “bội bạc” này đúng là quá lớn.
Nhưng Bùi Nghiêu không dám phản bác.
Nghe mẹ dạy dỗ một lúc, Bùi Nghiêu cầm áo vest trên tay vịn sofa, chạy ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng vội vã của Bùi Nghiêu, bố Bùi đang ngồi uống trà bên cạnh không khỏi lên tiếng: "Bà cứ làm khó nó mãi làm gì?"
Mẹ Bùi cúi đầu cầm bức tranh thêu lên, nhìn mặt trước mặt sau, càng nhìn càng thấy mình không có năng khiếu về khoản này, cuối cùng bà ném bức tranh sang một bên, chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn bố Bùi: "Không cho nó chút khó khăn, làm sao nó biết trân trọng?"
Bố Bùi bênh vực Bùi Nghiêu: "Con trai mình thế nào bà còn không rõ sao? Nó thật lòng thích Khúc Tích, chỉ là không biết cách thể hiện thôi."
Mẹ Bùi: "Không biết thì phải học, chúng ta mong con trai lấy được người vợ biết quan tâm, chăm sóc, ba mẹ người ta cũng mong con gái gả được người chồng biết quan tâm, chăm sóc, phải đặt mình vào vị trí người khác chứ."
Lúc này, Bùi Nghiêu đang gọi điện thoại cho Khúc Tích.
Điện thoại được kết nối, Bùi Nghiêu cười nói: "Khúc tổng, em đang ở đâu? Anh đến xin lỗi em."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.