Lúc này, Lê Thanh Chấp đang phỏng vấn những người muốn đến học đường của hắn làm tiên sinh.
Trong những người này, có vài người hắn quen biết, Diêu Chấn Phú là một trong số đó.
Nhưng phần lớn hắn không quen biết, lúc này người đang hết lời khen ngợi hắn, hắn không quen biết.
"Lê tiên sinh, huyện Sùng Thành tính lui về mấy trăm năm, tính về sau mấy trăm năm, cũng không có ai thông minh như ngươi..." Nam tử ngoài hai mươi tuổi đầu đầy ghẻ mặt đầy nịnh nọt, lời hay ý đẹp không ngừng.
Lê Thanh Chấp đã sớm nói ra việc học đường của mình muốn tuyển tiên sinh.
Hắn cũng nói, học đường của hắn chỉ dạy học sinh biết chữ đơn giản, nên không yêu cầu học vấn của tiên sinh phải cao siêu, cũng không yêu cầu những tiên sinh đó có công danh, chỉ cần biết phần lớn chữ thông dụng là được.
Đương nhiên, tiền công hắn trả cũng ít, một tháng chỉ có ba quan, làm không tốt còn bị sa thải.
Tuy nhiên, tiền công này cũng không tính là quá kém.
Trước đây Diêu sao công chèo thuyền cho người ta, một tháng cũng kiếm được chừng đó, nhưng ông ấy phải chèo thuyền còn phải khuân vác, số tiền đó kiếm được vất vả biết nhường nào!
Ở nơi không bị gió thổi nắng chiếu mà dạy học lại có nhiều tiền như vậy... Điều này trong mắt người bình thường, đã là rất tốt rồi.
Huyện Sùng Thành có rất nhiều người muốn đến, trong đó bao gồm vài người bạn học mà Lê Thanh Chấp quen biết khi học ở chỗ Lý tú tài.
Một tháng ba quan tiền, đủ nuôi sống gia đình, dạy học lại còn thể diện hơn làm thư lại ở bến tàu. Những kẻ tạm thời chưa có lựa chọn nào tốt hơn, vẫn rất vui lòng làm công việc này.
Nhất thời, có rất nhiều người đến Kim Diệp tú phường tìm Lê Thanh Chấp ghi danh.
Nếu cứ đến một người lại phỏng vấn một người, thật quá mệt mỏi, lại còn khiến thời gian của hắn vụn vặt…
Lê Thanh Chấp bèn nói với những người này, rằng ngày hai mươi tháng mười một, hắn sẽ tuyển người ở tân học đường, đến lúc đó ai muốn làm tiên sinh đều có thể đến.
Tin tức này, người thôn Miếu Tiền tự nhiên đều biết.
Vì vậy, Diêu sao công bất chấp sự phản đối của Diêu Chấn Phú, mang theo Diêu Chấn Phú đến.
Nửa năm nay, Diêu Chấn Phú cứ ở nhà ăn không ngồi rồi, đừng nói làm việc đồng áng, ngay cả bình dầu trong nhà đổ cũng chẳng thèm đỡ.
Diêu sao công đương nhiên khó chịu, nhưng ông không làm gì được con trai mình.
Ông muốn đánh con, nhưng đánh vài cái lại không nỡ, ông muốn bỏ đói con, nhưng bỏ đói vài bữa lại không nỡ…
Con trai mình như vậy, Diêu sao công vẫn luôn rất lo lắng, bây giờ học đường của Lê Thanh Chấp muốn tuyển tiên sinh, ông nghiến răng, cầm một cây gậy, lùa Diêu Chấn Phú đến.
“Cha, chúng ta cần gì phải cầu xin Lê Thanh Chấp? Con không hạ mình được!” Diêu Chấn Phú nhìn học đường trước mặt, có chút bất bình.
Mới bao lâu, Lê Thanh Chấp lại có tiền xây học đường lớn như vậy… Sao hắn ta không có được người vợ kiếm tiền giỏi như Kim Tiểu Diệp?
Thực ra Diêu Chấn Phú cũng muốn làm tiên sinh, cho nên cha hắn ta vừa lùa, hắn ta liền đến.
Nhưng trước đây hắn ta và Lê Thanh Chấp xảy ra mâu thuẫn, Lê Thanh Chấp rõ ràng là có trí nhớ siêu phàm lại còn giả vờ trước mặt hắn ta là học vấn kém cỏi… Trong lòng hắn ta ấm ức, không thể vượt qua được khúc mắc này.
“Đây gọi là cầu xin sao? Nhiều người đến vậy, con đương nhiên cũng có thể đến!” Diêu sao công nói: “Tên chốc đầu ở thôn bên cạnh chỉ học có hai năm sách, sáng sớm đã đến rồi!”
Diêu Chấn Phú vẫn không cam lòng.
Diêu sao công lại nói: “Đến lúc đó ta sẽ nói giúp con.”
Nghe cha mình bằng lòng nói giúp, Diêu Chấn Phú hài lòng.
Hắn ta không cần phải khúm núm cầu xin Lê Thanh Chấp là tốt rồi!
Nghĩ vậy, Diêu Chấn Phú nhìn căn nhà cách đó không xa, nói với cha mình: “Cha, tên chốc đầu kia chỉ học hai năm sách, hắn chắc chắn không được chọn! Hôm nay đúng là nhiều người đến, nhưng con đã xem qua, học vấn tốt hơn con không có mấy người, chỉ cần Lê Thanh Chấp không mù, thì không thể không chọn con!”
Diêu sao công cũng cảm thấy so với tên chốc đầu gì đó, con trai mình xuất sắc hơn nhiều, liền gật đầu.
Mà tên chốc đầu trong miệng bọn họ, kỳ thực chính là người đang đứng trước mặt Lê Thanh Chấp, nói lời hay ý đẹp với Lê Thanh Chấp lúc này.
Lê Thanh Chấp phải thừa nhận, hắn được khen rất vui.
Nhưng hắn sẽ không vì người này khen hắn như vậy, mà để người này làm tiên sinh trong học đường.
Lấy ra một tờ giấy đưa cho người trước mặt, Lê Thanh Chấp nói: “Ngươi hãy đọc nội dung trên này một lượt.”
Lê Thanh Chấp khi viết sách giáo khoa, tiện thể viết vài câu chuyện thích hợp cho người mới học chữ, ví dụ như “Thần bút Mã Lương”, mà nội dung trên tờ giấy hắn đưa ra lúc này, kỳ thực chính là một đoạn trích trong “Thần bút Mã Lương”.
Chữ trên đó đều là chữ thông dụng, người đến đây làm tiên sinh, chữ thông dụng vẫn phải biết.
Tên chốc đầu tên thật là Đường Xuân Vinh, nhà ở thôn bên cạnh Miếu Tiền.
Trong thôn bọn họ có một tú tài, nhà tú tài ấy không giàu có, bèn mở một trường tư thục tại nhà, dạy vài học trò.
Cũng vì nguyên nhân này, người biết chữ trong thôn bọn họ nhiều hơn thôn Miếu Tiền.
Đường Xuân Vinh lúc nhỏ từng đi học ở trường tư thục. Tiền học đã không rẻ, không cho thêm tiền, tú tài kia lại không muốn giảng giải nội dung trong sách cho bọn họ… Hắn cảm thấy học tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, học được hơn hai năm liền bỏ.
Sau đó, hắn từng muốn đến huyện thành tìm việc làm, nhưng vì hắn là tên chốc đầu, rất nhiều người không muốn dùng hắn…
Chớp mắt, Đường Xuân Vinh đã hơn hai mươi tuổi, hắn cũng giống như những người khác trong thôn, thỉnh thoảng có cơ hội đến huyện thành làm công nhật, nhưng phần lớn thời gian, đều ở nhà làm ruộng.
Vô tình biết được học đường của Lê Thanh Chấp muốn tuyển tiên sinh, yêu cầu lại rất thấp… Hắn nghiến răng liền đến.
Đường Xuân Vinh vì là tên chốc đầu, vẫn luôn không được người ta yêu thích, cũng vì vậy mà hình thành thói quen gặp ai cũng nói lời hay ý đẹp, vừa gặp mặt đã khen Lê Thanh Chấp một tràng.
TBC
Mà đợi Lê Thanh Chấp lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn bảo hắn đọc… Đường Xuân Vinh giật mình, có chút lo lắng.
Chẳng lẽ Lê Thanh Chấp muốn hắn đọc tứ thư ngũ kinh?
Đường Xuân Vinh từ nhỏ đã thích nghe người trong thôn kể chuyện, còn luôn đi theo ông nội đến huyện thành nghe kể chuyện.
Hắn lúc nhỏ đòi đi học, chính là vì muốn xem hiểu được câu chuyện trong sách, kết quả đến chỗ tú tài học mới phát hiện, sách người ta dạy, hoàn toàn khác với sách hắn tưởng tượng.
Hắn sau khi bỏ học, đã quên sạch sành sanh mấy câu “chi hồ giả dã” mà tú tài bắt bọn họ học thuộc lòng, may mà vẫn còn nhớ được vài chữ.
Sau đó, hắn mua vài cuốn sách mà tiên sinh kể chuyện hay kể để xem, gặp chữ không biết liền hỏi những người biết chữ… Hiện tại hắn biết không ít chữ, cho nên mới dám đến đây.
Nhưng nếu muốn hắn đọc tứ thư ngũ kinh, thì hắn đọc không được.
Đường Xuân Vinh run rẩy nhận lấy tờ giấy, liếc mắt nhìn liền yên tâm, dùng phương ngữ đọc ra.
Đây là một câu chuyện rất thú vị!
Đường Xuân Vinh khen Lê Thanh Chấp như vậy, kỳ thực đều là thật lòng. Hắn rất thích những câu chuyện Lê Thanh Chấp viết, còn mua sách về xem đi xem lại, đọc cho người trong thôn nghe.
Bây giờ câu chuyện này, hắn cũng thích! Đường Xuân Vinh đọc xong, nhịn không được hỏi Lê Thanh Chấp: “Lê tiên sinh, đây là câu chuyện gì?”
Hắn muốn xem!
Lê Thanh Chấp thấy Đường Xuân Vinh biết chữ, lại hỏi Đường Xuân Vinh: “Ba mươi lăm đứa trẻ, mỗi đứa phát ba cái bánh bao, tổng cộng phải chuẩn bị bao nhiêu cái bánh bao?”
Người thời này học toán đều không giỏi lắm, hắn cũng không dám ra đề quá phức tạp.
Đường Xuân Vinh nói: “Ba mươi đứa trẻ ăn chín mươi cái bánh bao, năm đứa trẻ còn lại ăn mười lăm cái, tổng cộng một trăm lẻ năm cái bánh bao.”
“Ngươi thấy học đường của ta, có nên chiêu mộ thêm nữ học sinh không?” Lê Thanh Chấp lại hỏi.
“Đương nhiên phải! Lê tiên sinh, Kim Diệp tú phường cần nữ chưởng quỹ!” Đường Xuân Vinh buột miệng nói.
Hắn cảm thấy mình thật thông minh, đã sớm tìm hiểu tình hình của Kim Diệp tú phường.
Theo hắn biết, Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp dạo này vẫn luôn dạy nữ công Kim Diệp tú phường biết chữ, muốn bồi dưỡng vài nữ chưởng quỹ.
Đã như vậy, chiêu mộ thêm nữ học sinh thì có là gì?
Còn về việc nam nữ cùng nhau học không thích hợp gì đó… Đường Xuân Vinh chỉ là một nông dân, hắn cảm thấy không sao cả.
Không nói cái khác, cứ nói bọn họ làm ruộng ở quê… Công việc nặng nhọc đều là đàn ông làm, nhưng lúc nông bận, phụ nữ cũng xuống ruộng.
Nếu cùng nhau học không thích hợp, vậy cùng nhau xuống ruộng có được không?
Lê Thanh Chấp nghe vậy mỉm cười, hỏi Đường Xuân Vinh vài vấn đề, chẳng hạn như tình hình gia đình của Đường Xuân Vinh.
Biết được Đường Xuân Vinh phần lớn thời gian ở nhà làm ruộng, còn chưa thành thân, trong nhà có ba anh em… Lê Thanh Chấp không chút do dự nói:
“Ngươi có thể ở lại, nhưng ta cũng phải nói rõ với ngươi, ba tháng đầu là thời gian thử việc, mỗi tháng tiền công chỉ có ba quan. Ba tháng sau, nếu ngươi có thể làm tốt công việc này, sau này mỗi tháng tiền công là bốn quan, bao ăn, một năm còn cho bốn bộ quần áo.”
Lễ tết gì đó, Lê Thanh Chấp còn định phát thêm phúc lợi khác, nhưng bây giờ không cần nói nhiều.
Đường Xuân Vinh mừng rỡ: “Lê tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt!”
Lê Thanh Chấp nói: “Ngươi ra phía sau đi, có thể học in sách với công nhân ở phía sau.”
Hắn đã chuyển dụng cụ in ấn của Tuyệt Vị Trai đến học đường, định để cho tiên sinh được tuyển dụng học in sách, ngày mai bắt đầu in sách giáo khoa.