Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 343: Chương 343



Còn về việc tại sao lại nhận người ngay tại chỗ… Thứ nhất là thời này giao thông bất tiện, sau đó lại đi thông báo rất phiền phức, thứ hai…

Người như Đường Xuân Vinh mà hắn chọn ra, dù không làm tiên sinh, bồi dưỡng một phen cũng có thể để hắn làm việc khác.

Phỏng vấn xong Đường Xuân Vinh, Lê Thanh Chấp liền cho người tiếp theo vào.

TBC

Kết quả người này vừa vào liền nói: “Lê tiên sinh xin chào, ta đến đây là muốn hỏi ngươi vài việc liên quan đến kỳ thi viện…”

Người này căn bản không phải đến ứng tuyển, mà là đến hỏi thăm kỳ thi viện thi như thế nào…

Lê Thanh Chấp có chút cạn lời, nói vài câu đuổi người này đi, cho người tiếp theo vào.

Lê Thanh Chấp tự nhận yêu cầu tuyển dụng không cao, nhưng vẫn có rất nhiều người không phù hợp, có vài tú tài đến ứng tuyển nghe nói học đường của hắn sẽ nhận nữ học sinh, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Chuyện này cũng coi như xong, lại còn có người cứ phải giảng đạo lý cho Lê Thanh Chấp, cố gắng khuyên Lê Thanh Chấp từ bỏ ý định này…

May mà, người như Đường Xuân Vinh cũng có, Lê Thanh Chấp tuyển được vài người tương đối hài lòng, hai người bạn học của hắn, biểu hiện rất tốt.

Gần trưa, đến lượt Diêu Chấn Phú.

Người đến phỏng vấn có chút đông, cộng lại có mấy chục người, Lê Thanh Chấp không thể để bọn họ cứ đợi như vậy, liền bố trí một phòng học cho bọn họ nghỉ ngơi, để Triệu Lão Tam chủ động đến giúp đỡ rót trà nước, bóc hạt dưa cho bọn họ.

Triệu Lão Tam còn phát thẻ số theo thứ tự đến của bọn họ.

Khi phỏng vấn, hắn gọi theo thẻ số.

Diêu Chấn Phú đến hơi muộn, cho nên đến bây giờ mới đến lượt.

Lê Thanh Chấp thấy Diêu sao công dẫn Diêu Chấn Phú đến phỏng vấn, không biết nên nói gì cho phải.

Cần cha mẹ dẫn đến phỏng vấn… Người như vậy ai mà cần?

Cộng thêm những chuyện Diêu Chấn Phú đã làm trước đây… Dù thế nào, Lê Thanh Chấp cũng sẽ không giữ hắn lại.

“Ngươi thấy học đường của ta, có nên chiêu mộ thêm nữ học sinh không?” Lê Thanh Chấp hỏi thẳng.

Diêu Chấn Phú không cần nghĩ liền nói: “Đương nhiên là không! Sao có thể để nữ tử đến học đường học? Nữ tử vô tài vô đức…”

Lời nói của hắn đầy vẻ khinh thường, Lê Thanh Chấp ngắt lời hắn: “Học đường của ta, sẽ chiêu mộ nữ học sinh.”

Giọng nói của Diêu Chấn Phú đột nhiên im bặt.

Lê Thanh Chấp nhìn Diêu sao công: “Diêu thúc, xin lỗi, ta tuyển tiên sinh ở đây, yêu cầu học vấn không cao, nhưng vì phải dạy nữ học sinh, cho nên không tuyển người bài xích chuyện này.”

Diêu sao công vẫn không muốn từ bỏ, đẩy Diêu Chấn Phú một cái: “Học đường chiêu mộ nữ sinh thì liên quan gì đến con? Sao con lại không vui?”

Diêu Chấn Phú nói: “Việc này làm ô uế thanh danh!”

Lê Thanh Chấp nói: “Ta phải gọi người tiếp theo rồi, Diêu thúc, ngươi dẫn Chấn Phú về đi.”

Diêu sao công có chút không vui, nhưng chỉ có thể dẫn Diêu Chấn Phú rời đi.

Diêu Chấn Phú cũng không muốn đi, nhưng hắn ta đã nhìn ra, Lê Thanh Chấp không cần hắn ta.

Lê Thanh Chấp thậm chí còn chẳng thèm để hắn ta vào mắt.

Diêu Chấn Phú dạo này suốt ngày ở nhà, tâm trạng vốn đã có chút mất cân bằng… Lúc này đột nhiên bộc phát, hắn ta đột nhiên đi đến chỗ những người chưa được gọi đến, nói với những người đến ứng tuyển:

“Học đường của Lê Thanh Chấp muốn chiêu mộ nữ học sinh, thật là làm ô uế thanh danh, dạy học ở học đường như vậy, thanh danh đều bị hủy hoại! Mấy người có học vấn tốt mà về nhà trước đó, chính là vì không quen nhìn hắn!”

Những người đang đợi phỏng vấn đều giật mình.

“Ta khinh thường cùng hắn làm bạn, ta đi đây!” Diêu Chấn Phú nói xong liền đi.

Những người đang đợi phỏng vấn thấy tình hình này, có người không mảy may quan tâm, cũng có người đứng dậy, đặt thẻ số xuống rồi đi theo.

Đi ra ngoài, vừa lúc thấy được động tĩnh bên ngoài, Lê Thanh Chấp: “…”

Cũng tốt, đỡ cho hắn một việc.

Nhưng bây giờ thời gian không còn sớm, chuyện phỏng vấn tạm gác lại, nên ăn cơm trưa rồi.

Học đường bên này hiện tại còn thiếu đủ thứ, Lê Thanh Chấp không tự nấu cơm, mà tìm một đại thẩm bán cơm nắm ở bến tàu mới, đặt một ít cơm nắm với đại thẩm.

Cơm nắm có nhiều loại, rẻ nhất là cơm trắng gói dưa muối, Lê Thanh Chấp đặt loại có giá cao hơn một chút, trong cơm nắm ngoài dưa muối còn có quẩy và đậu phộng.

 

Hắn để Triệu Lão Tam phát cho mỗi người đến tham gia phỏng vấn một cái, lại phát cho mỗi người một quả trứng kho và hai miếng đậu hũ khô kho của Tuyệt Vị Trai đưa đến, coi như là cơm trưa của bọn họ.

Còn hắn, thì đến nhà ăn của trường học, ăn cơm cùng những tiên sinh vừa mới tuyển dụng.

Bảy “tiên sinh” được Lê Thanh Chấp giữ lại, bao gồm cả Đường Xuân Vinh đều còn trẻ, bọn họ vừa rồi ở xưởng in đã thấy toàn bộ dụng cụ in ấn, đang tò mò nói chuyện: “Ta lần đầu tiên biết, in sách hóa ra là in như vậy.”

“Sau này chúng ta có thể in sách sao?”

“Vừa rồi ta thử in một tờ giấy, rất thú vị.”

 

Thấy Lê Thanh Chấp, bọn họ thi nhau chào hỏi: “Lê tiên sinh.”

“Chào mọi người,” Lê Thanh Chấp cười nói, “Đây là chỗ ăn cơm trong học đường, hôm nay hơi gấp gáp, ta không chuẩn bị nhiều thứ, mọi người dùng tạm nhé.”

Cơm nắm còn vương hơi ấm đặt trong thùng gỗ, Lê Thanh Chấp dùng đũa tre gắp một nắm bỏ vào bát mình, rồi lại lấy món kho vị tiệm Tuyệt Vị Trai đưa tới bày ra.

Bữa cơm của bọn họ thịnh soạn hơn đám người tới ứng tuyển, ngoài trứng kho, đậu hũ khô kho còn có cả thịt kho.

Đường Xuân Vinh cùng những người khác gia cảnh đều chẳng mấy khá giả, ngày thường nào dám mơ tới món ngon của Tuyệt Vị Trai, nên giờ được ăn, ai nấy đều vô cùng thỏa mãn.

Ăn xong, Lê Thanh Chấp tiếp tục phỏng vấn.

Hắn dành trọn một ngày trò chuyện với mấy chục người tới ứng tuyển, cuối cùng chọn ra mười lăm vị tiên sinh.

Những người này đều là nam nhân, cũng nằm trong dự liệu của hắn. Thời buổi này, nam nhân biết chữ đã chẳng nhiều, nữ nhân lại càng hiếm hoi. Phụ nữ muốn kiếm kế sinh nhai cũng sẽ không chọn công việc phơi mặt giữa chợ thế này, thường chỉ làm chút việc may vá, hoặc tới nhà quyền quý dạy tiểu thư nhà người ta đọc sách viết chữ.

Chu Tiền cũng đã mời một vị nữ tiên sinh cho con gái mình.

Lê Thanh Chấp bảo những người này ngày mai tới thư đường phụ giúp.

Bàn ghế trong trường hắn cho người làm loại đơn giản nhất, giờ cũng gần xong rồi. Chỉ cần sắp xếp bàn ghế, in sách vở ra là thư đường có thể bắt đầu chiêu sinh.

Mở thư đường này tốn không ít tiền, may mà Lê Thanh Chấp viết "Đào Hoang Lục" được kha khá nhuận bút.

Ngân phiếu nhà họ Thẩm đưa, phải tới ngân hàng ở tỉnh thành mới đổi được thành bạc, Lê Thanh Chấp nhờ người làm của Tuyệt Vị Trai giúp đổi một ngàn lượng bạc, coi như cũng đủ dùng.

Hôm nay, Lê Thanh Chấp vui vẻ trở về nhà, thấy Kim Tiểu Diệp đang chấm bài cho các nữ công.

Lê Thanh Chấp xem qua, thấy chữ viết của các nữ công tuy chưa đẹp lắm, nhưng phép cộng trừ trong phạm vi một trăm đã thành thạo, chữ đơn giản cũng nhận biết được kha khá.

Lê Thanh Chấp nói: "Tiểu Diệp, đợi thư đường mở, nàng hỏi các nữ công xem, nếu có ai muốn tới thư đường học, thì cho họ tới đó học. Họ có thể học buổi sáng, buổi chiều làm việc may vá hoặc dạy các nữ hài trong thư đường may vá."

Kim Tiểu Diệp có nhiều việc phải làm, không thể nào cứ dạy mãi cho các nữ công ở Miếu Tiền thôn được.

Khoảng thời gian này Lê Thanh Chấp để nàng dạy, cũng chỉ muốn xem tình hình thực tế, để biên soạn sách giáo khoa cho phù hợp – hắn không thể nào không có chút kinh nghiệm nào mà tùy tiện biên soạn sách giáo khoa cho học sinh dùng được.

Tuy Kim Tiểu Diệp không thể dạy mãi cho những nữ hài này, nhưng có thể cho họ tới thư đường học, thậm chí họ còn có thể phụ giúp dạy dỗ, quản lý học sinh mới.

Đương nhiên, việc này còn phải xem họ có bằng lòng hay không, và có thích hợp hay không.

Trong số các nữ công ở Miếu Tiền thôn, có vài người không thích hợp để học hành.

Họ học rất khó khăn, bản thân cũng không muốn học, chỉ muốn làm việc may vá kiếm tiền... Thời đại này, người không có cơ hội được học rất nhiều, họ không muốn học, Lê Thanh Chấp cũng chẳng ép.

Nhưng với học sinh thông minh như Kim Miêu Nhi... dù Kim Miêu Nhi không muốn tới thư đường học, Lê Thanh Chấp cũng sẽ tìm mọi cách khuyên nàng đi học.

Kim Tiểu Diệp nói: "Được! Ta cũng không có thời gian dạy họ mãi. Đợi chúng ta chuyển đi, ta muốn tuyển thêm nhiều nữ công, nhận thêm nhiều việc."

Các loại đồ nhỏ cùng quần áo trẻ em do Kim Diệp tú phường làm ra bán rất chạy, mà sắp tới, Kim Tiểu Diệp định làm cả quần áo may sẵn và nhận may đo.

Ở huyện Sùng Thành, nhà quyền quý nếu thuê người hầu, thường một năm sẽ may cho họ hai bộ quần áo.

Có nhà tự thuê thợ may, nhưng phần lớn đều tìm người may ở ngoài, những việc này nhận về, có thể giao cho các nữ công tay nghề chưa tinh xảo trong tú phường làm.

Ngoài ra, phu nhân tiểu thư, thậm chí lão gia, thiếu gia nhà quyền quý, mỗi mùa đều may vài bộ quần áo... những việc này, Kim Diệp tú phường cũng có thể nhận, giao cho những nữ công tay nghề cao trong tú phường làm.

Trước đây chỗ nhỏ quá, Kim Tiểu Diệp không thể làm lớn, giờ cả nhà sắp chuyển đi khỏi tú phường, một số nữ công trong tú phường còn phải tới thư đường học... nàng có thể tuyển thêm mấy chục nữ công nữa!

Kim Tiểu Diệp nói với Lê Thanh Chấp về dự định của mình.

Lê Thanh Chấp rất tán thành, còn tiện thể vẽ ra một số kiểu dáng hán phục mà hắn nhớ được cho Kim Tiểu Diệp, để nàng sau này có thể thử làm.

Kiểu dáng quần áo thời này khá đa dạng, thỉnh thoảng lại có mốt mới, ví dụ như năm ngoái, thanh niên ở huyện Sùng Thành học theo người ở tỉnh thành, may ống tay áo hẹp hơn, năm nay lại bắt đầu mặc áo ống tay áo rộng.

Nếu Kim Diệp tú phường làm ra vài bộ quần áo kiểu dáng mới lạ, biết đâu lại dẫn đầu xu hướng.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.