Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Chương 131: Chương 131



Hiệu trưởng Hoàng lấy lại tinh thần, đưa ra câu trả lời khẳng định: “Đợi mưa nhỏ lại, tôi sẽ cùng cô đi một chuyến đến doanh trại.”

Mưa đến nhanh như vậy, đi cũng vội vàng không kém.

Khoảng một giờ sau, Lận Đình và hiệu trưởng Hoàng đã xuất hiện tại văn phòng của lữ trưởng Vệ.

Trong cơn lũ lụt thiên tai, lữ trưởng Vệ chỉ huy điều động ở hậu phương cũng không hề nhàn rỗi, suốt nửa tháng trời, người ông ấy đã gầy đi trông thấy.

Có điều, ánh mắt của ông ấy vẫn rất tinh anh, thậm chí không hề kiêu căng, còn tự tay rót trà cho hai người.

Biết rằng thời gian của lữ trưởng eo hẹp, cộng thêm hiệu trưởng Hoàng không phải là người thích nói chuyện phiếm, họ liền đi thẳng vào vấn đề.

Lữ trưởng Vệ quả nhiên rất quan tâm đến việc này, sau khi hiệu trưởng Hoàng nói xong, ông ấy còn kỹ lưỡng hỏi thêm Lận Đình, cuối cùng nói: “Sư trưởng ban ngày không có ở đây, đi đến vùng thiên tai rồi, lát nữa tôi cũng phải qua đó một chuyến, bảy giờ tối nay, hai người lại đến một lần nữa.”

Thật là... quyết đoán!

Lận Đình biết ơn: “Cảm ơn lữ trưởng.”

Lữ trưởng Vệ vẫy tay: “Không cần cảm ơn tôi, nếu xử lý đúng mực, đó là việc tốt cho mọi người, tôi phải cảm ơn cô mới đúng.” Cuối cùng còn cảm thán: “Các bạn trẻ thật sự nhanh nhẹn, đồng chí Tiểu Lận rất thích hợp làm công tác chính trị.”

Lời này Lận Đình không dám nhận, vội vàng khiêm tốn vài câu, khi rời đi lại một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn.

Cô thực sự cảm kích lữ trưởng, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc này, thực ra nên báo cáo với chính ủy Lưu mới phải.

Nhưng Lận Đình thực sự không thích chính ủy Lưu, lo lắng việc làm không thành mà lại bị hãm hại.

 

Hiện nay, lữ trưởng Vệ đã sẵn sàng tiếp nhận, với cô, việc này tuyệt vời không gì bằng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước khi tan làm, Lận Đình lại chạy đến phòng liên lạc một lần nữa.

Nhưng lần này, cô nhận cuộc gọi từ anh hai.

Thời gian đàm thoại có hạn, Lận Đình liền nói chuyện thẳng thắn.

Vừa mới mở đầu câu chuyện, cô đã bị anh hai bên kia đường dây làm giật mình: “...Em cũng đang tìm việc cho chị cả à?”

Lận Vĩ bất đắc dĩ: “Ừm, chị cả và ba đứa trẻ, dù từ khía cạnh nào nhìn vào, ở lại Thiên Kinh cũng thích hợp hơn, nhưng trừ những ngày đầu mới đến, gần đây hầu như ngày nào cũng mưa, thực sự không có thời gian để đi tìm việc.”

Quan điểm của ba anh em họ thật sự là giống nhau, Lận Đình trong lòng vui mừng: “Bên em có thể có chút cơ hội, nhưng vẫn chưa chắc chắn, phải mất vài ngày nữa, anh hai khi nào có thể nghỉ? Chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé?”

Dù là chuẩn bị mua nhà cho chị cả, hay là căn nhà gia đình đã mua, hoặc là chuyện phiên dịch, tất cả đều không kịp thảo luận kỹ trong cuộc gọi.

Lận Vĩ cười: “Đình Đình nhà ta cũng thật là giỏi... Gần đây binh sĩ tất bật với công tác chống lũ, theo thông lệ, đoàn văn công sẽ có chương trình an ủi, lúc đó anh sẽ đi cùng, trong nửa tháng tới, chắc chắn có thể gặp mặt.”

Ánh mắt Lận Đình sáng lên: “Anh hai sẽ biểu diễn tiết mục gì?”

Lận Vĩ: “Tùy theo cách sắp xếp chương trình, nếu có vở kịch, anh chắc chắn sẽ được phân vai nói một hai câu thoại.”

Điều đó cũng rất tuyệt, dù rằng anh hai chỉ mới chính thức nhập ngũ được một tháng.

Anh hai được tuyển thẳng, chưa có nền tảng gì, nói lời không hay, hoàn toàn là nhờ vào khuôn mặt đẹp trai mà vào, không tránh khỏi sự ganh đua của những người có thực tài.

Giờ có thể nhanh chóng đứng vững như vậy, ngoài sự nỗ lực to lớn, e rằng còn bởi anh ấy thực sự có tài năng.

Nghĩ tới đây, Lận Đình muốn hỏi thêm vài câu, chẳng hạn như ăn uống có tốt không, ở có quen không, mối quan hệ với đồng nghiệp ra sao.

Nhưng thời gian có hạn, hai người lại nói thêm vài câu, rồi bị nhân viên liên lạc giục phải cúp máy.

Mặc dù có rất nhiều điều chưa kịp nói, nhưng tâm trạng Lận Đình vẫn không thể kìm nén mà bay bổng lên.

Mọi người đều đang nỗ lực hướng tới những điều tốt đẹp, thật là tuyệt...

“...Phải không? Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Tôi nói mà, xấu xí nhưng lại mơ mộng đẹp đẽ, chẳng lẽ Lưu Văn Diễm không soi gương sao? Sao cô ta lại có thể liên tục làm phiền đến trại trưởng Tào như thế?”

“Điều quan trọng là trại trưởng Tào cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, cô ta đúng là dạng người chiếm chỗ mà không làm việc gì cả, thật khiến người ta tức giận.”

“Bây giờ thì tốt rồi, chuyện đã đến nước này, trại trưởng Tào sắp được điều đi nơi khác, tôi thật sự rất tiếc, vốn dĩ còn định giới thiệu cháu gái lớn nhà mình cho trại trưởng Tào.”

“Ai mà không biết trại trưởng Tào có điều kiện tốt chứ? Ai bảo người ta có người cha tốt chứ, ai dám tranh giành?”

“Ôi! Phi Yến, câu nói này của cô có vẻ không đúng lắm nhỉ? Tôi thấy gần đây cô thân thiết với cô con gái lớn nhà chính ủy Lưu lắm đấy, cô nói vậy có phải không hợp lý lắm không?”

Đinh Phi Yến lau nước mắt: “Ai bảo chồng tôi chỉ là phó tham mưu trưởng, không có năng lực. Người ta tự đến tìm tôi, tôi làm sao dám không đáp lại?”

Mọi người không ai tin điều đó, nhưng dù sao mọi người đều là hàng xóm, không cần thiết phải vạch mặt nhau vì chuyện nhỏ nhặt này.

 

Còn Lận Đình, sau bữa tối, đã tính toán thời gian thích hợp, cùng mẹ chồng đi tới khu vực quân sự. Đúng vào lúc khu nhà ở quân đội vắng người nhất, cô nghe thấy cuộc trò chuyện của vài bà vợ sĩ quan.

Cô và mẹ chồng liếc nhau, cả hai đều thấy sự ngán ngẩm trong mắt đối phương.

Khác với Lận Đình, ít khi tham gia các hoạt động ở khu nhà ở, Hồ Tú lại được yêu mến khắp nơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà lập tức nhận ra mấy người đang nói chuyện, lén lút tiến lại gần con dâu để chia sẻ tên của vài người.

Lận Đình giật giật khóe miệng vì giọng nói hào hứng của mẹ chồng.

Có điều, cô không muốn dính líu vào những chuyện này, nên đã kéo mẹ chồng mang theo vẻ mặt tiếc nuối rõ ràng muốn nghe thêm, đi tiếp.

Nhưng, cô cũng biết đôi chút về chuyện Đinh Phi Yến gần đây tích cực bám váy Lưu Văn Diễm và chị dâu Văn Tuệ.

Thật ra, cô không quá ghét hành vi này, dù sao mọi người cũng chỉ là để tồn tại mà thôi.

Lưu Văn Diễm và chị dâu Văn Tuệ thực sự không phải là những người dễ chơi. Vì không muốn chồng chuyển ngành, Đinh Phi Yến đã chủ động xum xoe, gần như đã dâng trọn lòng tự trọng của mình cho người kia dẫm đạp. Đây không phải là điều người thường có thể làm được, ít nhất bản thân cô biết mình không thể.

Nhưng người ta nói một đàng, hành xử một nẻo, cách ăn nói thật khó coi.

Song, nói lại thì, cả hai bên đều không phải dạng vừa, không ai đáng để thương cảm.

Lận Đình đang nhếch mép trong lòng thì bỗng nhiên, trong bóng tối, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: “Hiệu trưởng Hoàng!”

Hiệu trưởng Hoàng đi từ ký túc xá độc thân tới, nghe thấy tiếng gọi, liền chiếu đèn pin xuống mặt đất phía này.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.