Bản Convert
Vành tai Nghiêm Luân đỏ bừng.
Gì cơ?
Cởϊ qυầи áo?
Này là muốn làm gì?
Tuy hắn chưa từng có bạn gái nhưng cũng không phải không thích con trai.
Trường đại học vốn cởi mở hơn cao trung. Có ba cặp đồng tính trong khoa của hắn, và một cặp nổi tiếng trên mạng ở khoa bên cạnh. Mặc dù cả hai đều là trai thẳng nhưng họ rất nhiệt tình nhảy nhót thích nam thích nữ.
Nhiều nữ sinh khen ngợi đều đó là dễ thương, khiến một số trai thẳng cũng háo hức muốn thử.
Cách đây không lâu, một chàng trai trong nhóm đã mạnh dạn tuyên bố rằng nếu mạt thế xuất hiện. Anh ta sẽ đè huynh đệ tốt của mình ra quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Bạn cùng phòng xinh đẹp của hắn đang sợ hãi đến mức mất bình tĩnh. Chắc sẽ không có suy nghĩ này đâu nhỉ?
Nghiêm Luân vốn muốn nói với Bồ Dao rằng điều này là không thể, nhưng lời vừa định nói ra lại nghẹn một hồi.
"Cậu, cậu đừng làm bậy..."
Thấy Nghiêm Luân vẫn cứ chần chừ, lúc này Bồ Dao nắm lấy áo của hắn.
Nghiêm Luân vội vàng muốn tránh xa:
"Đừng tới đây, tôi tự mình cởi."
Bồ Dao quan sát hắn một lúc và nhận thấy người này tương đối dễ nói chuyện và rất chính trực. Nếu chứng minh được hắn không có vết thương trên người, có lẽ cậu sẽ thả hắn ra và dẫn hắn cùng cậu chạy trốn.
Làn da của Nghiêm Luân có màu lúa mì, cùng với làn da trắng nõn của Bồ Dao. Cả hai đối lập và cách biệt nhau một trời một vực. Mùa hè nắng nóng và máy điều hòa trong ký túc xá lại bị hỏng. Một lúc sau, toàn thân Nghiêm Luân đã ướt đẫm mồ hôi.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, khi cởi chiếc thun nhớp nháp ra thì thân hình cơ bắp hoàn hảo hiện ra trước mắt Bồ Dao. Nếu không phải đang rơi vào tình huống đặc biệt, chắc chắn Bồ Dao sẽ không chút do dự khen ngợi thân hình cường tráng của người bạn cùng phòng. Lúc này, với thể chất khủng bố của Nghiêm Luân, liền trở thành mối đe dọa lớn nhất trong mắt Bồ Dao.
Nếu chính mình bị nhốt chung với một tamg thi cường đại như Nghiêm Luân, thì quả thực chính là ác mộng.
Vừa rồi nhìn lướt qua sân thể dục, cảnh tượng kinh hoàng và đẫm máu liền đọng vào trong mắt cậu. Những tang thi cao lớn cường tráng rõ ràng có lợi thế hơn những tang thi gầy yếu. Chúng chạy nhanh hơn và sức lực cũng mạnh hơn, chỉ mất chưa đầy một giây đã có thể xé xác con mồi.
Bồ Dao quan sát một hồi, mồ hôi nóng hổi của Nghiêm Luân chảy xuống từng giọt, toàn bộ cơ thể hắn như đang bốc hơi.
Nghiêm Luân cứng đờ một giây, rốt cuộc cũng nói:
"Đừng nháo loạn nữa."
Hắn tuyệt đối sẽ không cởϊ qυầи!
Nghiêm Luân vừa nói vừa xốc quần áo lên, trực tiếp bước vào phòng tắm.
Quần áo cũ không thể mặc được nữa, hắn chỉ có thể tắm rửa trước rồi thay bộ quần áo mới. Người bạn cùng phòng xinh đẹp này có vẻ như là người thích sạch sẽ. Vừa rồi khi hắn cởϊ áσ ra, liền thấy mũi của Bồ Dao đã ngo ngoe rõ ràng, có lẽ là do mùi mồ hôi của hắn.
Hắn cần phải đi tắm.
Bồ Dao đánh không lại Nghiêm Luân, cũng không thể bắt hắn cởϊ qυầи. Chỉ có thể nhẹ giọng nói:
"Đừng đi, mau cởi ra cho tôi xem."
Nghiêm Luân không quay đầu lại mà dừng bước chân: "Cậu muốn xem cái gì?"
Hiển nhiên Nghiêm Luân không tin chính mình sẽ trở thành tang thi, hơn nữa hắn khẳng định mình không bị thương. Nếu cậu tiếp tục nói hắn sẽ trở thành tang thi, chắc chắn sẽ cho rằng cậu điên rồi.
Bồ Dao nghiến răng nghiến lợi: "Tôi, tôi thích anh!"
Cậu chậm rãi nói: "Cho tôi xem, nhanh lên…"
Bồ Dao từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tỏ tình với bất cứ ai, cha mẹ của cậu rất nghiêm khắc. Bọn họ luôn luôn dặn dò cậu rằng không được yêu sớm.
Bồ Dao đã nhận được rất nhiều bức thư tình từ hồi đi học, ca ca của cậu lớn hơn cậu một tuổi và học cùng trường với cậu. Tất cả bức thư tình đều bị xé bỏ, cậu cũng tự giác được rằng không thể yêu sớm. Cậu muốn thi vào một trường đại học thật tốt để báo đáp công ơn của cha mẹ và sau này trở thành người có ích cho xã hội.
Cậu không có kinh nghiệm yêu đương, cũng chưa bao giờ có quan hệ với người cùng giới hay khác giới. Nhưng cậu biết chính mình lớn lên rất đẹp.
Tuy rằng là muốn lừa Nghiêm Luân cởϊ qυầи, nhưng khi nói ra lời này. Lỗ tai của Bồ Dao không nhịn được mà đỏ bừng, cậu cố gắng giữ bình tĩnh rồi tiến về phía trước.
Giọng nói của Bồ Dao mềm mại và đáng thương: "Tôi chỉ muốn xem thôi, đây là mong muốn duy nhất của tôi. Xin hãy giúp tôi, được không?"
…
Đầu của Nghiêm Luân bốc khói, toàn thân nóng bừng. Hắn cảm thấy chính mình sắp điên rồi. Vì cái gì bạn cùng phòng lại thích hắn? Vì cái gì đột nhiên tỏ tình và nói rằng muốn xem...Hắn vậy mà lại nghe theo? Hắn không chỉ cởϊ áσ cho đối phương cởi cả quần....Hắn có bệnh, hắn thật sự điên rồi.
Sau khi để Bồ Dao nhìn kỹ toàn thân, hắn hốt hoảng cầm quần áo bước vào phòng tắm. Hắn mở vòi hoa sen ra, dùng nước lạnh xối vào người để tỉnh táo một chút.
Bồ Dao ngồi trên giường, bắt đầu nghi ngờ hệ thống, không hề có vết thương hay vết cào. Làm sao Nghiêm Luân có thể biến thành tang thi mà không có vết thương?
Chắc chắn hệ thống tồi đã gạt cậu!
Hệ thống tồi này từ khi xuất hiện đã có ý đồ xấu, chắc chắn nó cố tình gạt cậu và hủy hoại mối quan hệ giữa cậu với bạn cùng phòng.
Bồ Dao ảo não về hành động vừa rồi của mình, hệ thống đã có ý đồ xấu. [Ký chủ không có nghiêm túc xem con ngươi của cậu ta à? Màu sắc con ngươi của bạn cùng phòng đã thay đổi rồi.] 057 tỏ vẻ tiếc nuối. Tuy rằng ký chủ còn tính là lanh lợi, biết nên làm như thế nào để đạt được mục đích, nhưng xác sống không có lý trí, đặc biệt là bạn cùng phòng này của cậu sẽ biến thành Vua xác sống mà bất cứ người sở hữu dị năng nào nghe cũng rén trong tận thế.
Có thể trở thành Vua xác sống không thể thiếu giai đoạn tích lũy máu thịt từ trước, sao hắn sẽ bỏ qua đồ ăn có sẵn trong ký túc xá cơ chứ? Bị nhốt cùng một con quái vật đánh mất lý trí trong ký túc xá tựa như bị nhốt chung một nhà giam với một con thú rất mạnh đang đói khát, kết cục đã rõ ràng. Trái tim Bồ Dao nhảy lên.
Tuy rằng cậu không quá tin tưởng lời hệ thống nói, nhưng hễ là chuyện liên quan tới mạng nhỏ của mình, cậu cần đi kiểm tra thử một chút. Bồ Dao căng thẳng nuốt nước miếng, cậu gõ cửa phòng tắm: “Nghiêm Luân." Cậu sợ giây tiếp theo thứ bước ra là một xác sống. Tim cậu đang đập rất nhanh. Bồ Dao vừa dứt lời, tiếng nước ở bên trong đột nhiên im bặt. “Chuyện gì?” Bồ Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, nghe tiếng Nghiêm Luân khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn.
Bồ Dao nói: “Cậu lấy quần áo ra đây, tôi giặt giúp cậu." Phòng tắm im lặng một lúc, qua bốn năm giây sau mới nghe thấy tiếng trả lời: “Không cần, cảm ơn, tự tôi giặt, tôi, tôi phải giặt quần áo dơ, tôi rất thích sạch sẽ..." Mười ngón tay của Bồ Dao chưa từng động qua nước. Từ nhỏ đến lớn, cậu cũng chưa từng giặt quần áo qua. Vừa mới khai giảng đại học, cậu vốn đang lo lắng chuyện phải giặt quần áo như thế nào, không ngờ mình lại đột nhiên xuyên qua thế giới xác sống.
Nguyên nhân muốn kêu Nghiêm Luân lấy quần áo ra ngoài là vì cậu nhớ rõ Nghiêm Luân cất chìa khóa ở trong túi quần. Bồ Dao lại nói tiếp: “Hiện tại, tôi không có chuyện gì làm nên muốn tìm chút việc để làm, cậu đưa quần áo cho tôi đi, tôi ngân quần áo ở trong thùng trước, thùng của cậu có màu gì?” "... Màu xanh lam." “Được, có phải là cậu lo lắng tôi động chạm lung tung hay không? Ta sẽ không làm vậy đâu... Cậu yên tâm...” Giọng điệu của Bồ Dao do dự cứ như đang lo lắng bạn cùng phòng sẽ ghét chuyện cậu động chạm bừa vào quần áo của hắn.
Dù sao cũng mới thổ lộ, nói không chừng là tên biến thái thích chạm lung tung vào quần áo của người ta. Bạn cùng phòng tốt bụng sẽ không mặc kệ câu nài nỉ của cậu đó chứ? “Cạch” một tiếng, cửa mở ra, một cánh tay rắn chắc cầm quần áo duỗi ra ngoài, quần áo đầy đủ cả, ngoại trừ quần lót. “Bỏ vào thau là được, cảm ơn.” Quần áo đã được xếp vuông vắn ngay ngắn, tất nhiên là hắn đã xếp quần áo gọn gàng ở trong phòng tắm rồi mới cầm ra ngoài. Bồ Dao hơi lo lắng lúc xếp quần áo Nghiêm Luân đã lấy chìa khóa ra. Cậu nhìn cánh tay Nghiêm Luân, cậu đột nhiên đẩy thật mạnh cửa phòng tắm một cái, Nghiêm Luân ở trong phòng tắm không hề có phòng bị nên hắn bị Bồ Dao đẩy lùi hơn nửa thước.
Hắn đỏ mặt, tay chân luống cuống cầm khăn lông lên che chắn, đôi mắt đúng lúc nhìn sang nên bốn mắt nhìn nhau với Bồ Dao. Trong lòng Bồ Dao lộp bộp một cái, cậu vội vàng đóng cửa phòng tắm lại, “Rầm” một tiếng vừa mạnh vừa lớn, cậu theo bản năng lùi lại ba bốn bước, sợ hãi thở hổn hển.
Con ngươi Nghiêm Luân đã đổi màu rồi. Lấy con ngươi làm trung tâm, xung quanh từ từ lan màu giống như đang nhuộm vậy, một nửa con ngươi chuyển sang màu xanh lục rất nhạt. Người bình thường sẽ không có màu con ngươi như thế. Lúc tiến vào ký túc xá của Nghiêm Luân, cậu đã chú ý tới đôi mắt của hắn, đôi mắt của hắn theo tiêu chuẩn mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen láy. Không giống với bây giờ.
Tay chân Bồ Dao luống cuống sờ nắn cái quần mà Nghiêm Luân giơ ra. Hình như ông trời đang giúp cậu, trong túi quần có chìa khóa! Cậu vội vã lấy chìa khóa ra rồi ném quần áo của Nghiêm Luân ra rất xa. Sau đó, cậu lấy ba lô từ trong ngăn tủ ra, nhét toàn bộ thức ăn nước uống mà Nghiêm Luân mang về vào ba lô. Nghiêm Luân sắp biến thành xác sống rồi nên mấy thứ này hãy để cho người sống như cậu ăn đi, cậu muốn về nhà. Nhét đồ vào ba lô xong, cậu nhặt cái ống nước bằng sắt vừa rồi quăng ở cạnh cửa lên, cậu dán lỗ tai ở lên cánh cửa cố gắng lắng nghe. Khi xác định là không có tiếng bước chân, cậu mới thật cẩn thận tra chìa khóa vào ổ. Tay hơi run nên mất hai giây mới cắm chìa vào được ổ khóa. Giờ phút này, trong ký túc xá đã hơi tối, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, giờ đã là hoàng hôn.
Một tiếng “Răng rắc” vang lên, cuối cùng ổ khóa cũng được mở ra!