Có lẽ tất cả những điều này đều là do mình tự nguyện làm.
Anh lại suy nghĩ miên man.
Có lẽ mình đã lừa gạt hắn bằng những lời lẽ ngon ngọt chỉ vì mình muốn như thế.
Chase không hề ngoái đầu lại mà tiếp tục bước đi. Gương mặt lạnh lùng khác hẳn với vẻ mặt đang cố gắng kìm nén sự kích động của hắn thoáng hiện lên trong tâm trí anh. Josh chợt muốn nhìn lại khuôn mặt lúc nãy một lần nữa.
“À, Miller.”
Về đến dinh thự lúc nào không hay nhưng hắn vẫn không chịu dừng lại. Quản gia của Pittman nhìn thấy Chase thì cúi chào nhưng hắn vẫn lướt qua luôn. Hắn thật sự giống như một con tê giác chỉ nhìn về phía trước mà lao đi.
“Miller, xin chờ một chút!”
Josh chạy theo gọi với. Nhưng hắn vẫn bước đi rất nhanh nên Josh đành phải chạy lên trước để chặn đường hắn.
“Xe đã được chuẩn bị xong, xin mời cậu đi. Sẽ xong ngay thôi.”
Chase lúc này mới dừng bước, cúi xuống nhìn Josh. Hơi thở của hắn cũng hỗn loạn không kém gì anh.
“Chờ cái gì, thằng khốn.”
Chase nghiến răng phun ra một câu. Josh giật mình, vội vàng nói thêm:
“Chúng tôi đang chuẩn bị, chỉ cần xác nhận lại lần cuối là xong. Có gì không ổn sao?”
Haa, haa.
Mặc dù Chase đã dùng một tay bịt miệng mình lại nhưng hơi thở gấp gáp của hắn vẫn không thể che giấu được. Nhìn đôi mắt hoang mang dao động của hắn, Josh tiếp tục nói.
“Tôi sẽ liên lạc ngay bây giờ, trong lúc đó cậu hãy nghỉ ngơi một chút.”
Chase cau mày. Cơn kích động vẫn chưa lắng xuống, bên tai hắn vẫn còn mơ màng thì giọng nói của Josh lại vang lên rõ ràng đến lạ thường.
Tên khốn chết tiệt này coi ai là đồ ngốc vậy, lại giở trò gì đây?
Hắn nghĩ như thế nhưng lại không nói ra. Josh có chút yên tâm trước phản ứng của hắn, nắm chặt lấy cánh tay Chase rồi lại buông ra ngay như muốn trấn an hắn. Chase ngớ người chớp mắt.
“Tên khốn này, anh đang chạm vào ai…!”
Hắn nghiến răng nhưng đã muộn. Josh đã liên lạc với Mark để thông báo tình hình. Chase trừng mắt nhìn anh với vẻ mặt cau có khi anh hỏi xem đã chuẩn bị xong chưa. Josh cúp máy rồi quay lại nói:
“Xong rồi, đi thôi.”
Chase giật mình lùi lại một bước. Josh ngạc nhiên nghiêng đầu. Chính Chase cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Bây giờ hắn cảm thấy cơ thể mình đang trong tình trạng rất tệ. Hắn vuốt tóc bằng bàn tay đang không ngừng run rẩy, nghĩ thầm.
Nếu mình không quay lại ngay bây giờ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Lại có chỗ nào không ổn sao?”
Josh hỏi. Anh lo lắng nhìn Chase với vẻ mặt nghiêm trọng như thật lòng quan tâm. Nhưng Chase hoàn toàn không có ý định trả lời thật. Hắn cáu kỉnh dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu rồi phun ra một câu.
“Im đi. Mau dẫn đường đi. Loại như anh thì làm được gì chứ, thằng khốn.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Josh không hỏi thêm gì nữa mà bước nhanh về phía trước, đi dọc theo hành lang dài. Chase cau mày, cố gắng kìm nén hơi thở ngày càng gấp gáp của mình, cũng bước đi với sải chân lớn.
Cuối cùng, khi ra khỏi sảnh lớn của cái dinh thự chết tiệt này, Chase nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã có thể rời khỏi nơi này. Điều đó khiến hắn nhất thời mất cảnh giác, và khi nghe thấy một âm thanh bất ngờ, hắn không khỏi kinh ngạc, mở to mắt.
“Miller?”
Josh gọi tên hắn một lần nữa. Nhưng âm thanh mà Chase nghe được lại là một thứ khác.
Chẳng lẽ, không thể nào.
Vừa nghi ngờ vừa lo lắng, Chase đứng chôn chân tại chỗ, không thể nhúc nhích. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trong lúc hắn còn chưa tin vào tai mình thì từ đâu đó vọng lại tiếng chó sủa sắc nhọn như thể đang chế giễu hắn.
“……!”
Khoảnh khắc ấy, toàn thân Chase cứng đờ. Mặt mày trắng bệch, hắn đứng sững như pho tượng. Mãi đến vài giây sau, hắn mới thở được. Nhưng nỗi kinh hoàng ngập tràn trong đôi mắt bất an của hắn lại không thể che giấu được.
“À, xin lỗi. Làm ngài giật mình phải không?”
Một vệ sĩ của Pittman tiến đến xin lỗi.
“Vì bữa tiệc nên chúng tôi thả vài con chó nghiệp vụ. Để đề phòng có paparazzi hay kẻ lạ mặt nào lẻn vào quấy rầy khách khứa thì sẽ rất phiền phức. Đây là những con chó được huấn luyện kỹ càng nên ngài không cần phải lo lắng, chúng sẽ không dễ dàng tấn công người đâu… Ngài Miller? Ngài không sao chứ?”
Anh ta nghi hoặc hỏi lại Chase. Lúc này Chase mới giật mình hoàn hồn. Tiếng chó sủa lại vang lên nhưng chẳng thấy con chó nào.
Sau khi đảo mắt nhìn xung quanh, hắn run rẩy vuốt ngược tóc ra sau. Tiếp theo là một tiếng thở dài ngắn như trút hết hơi bị dồn nén.
Cơn chóng mặt đột ngột ập đến khiến Chase nhắm mắt ngửa đầu ra sau. Chờ một lát cho cơn choáng váng qua đi, hắn chậm rãi cử động cơ thể, trông có vẻ mệt mỏi hơn hẳn lúc nãy.
Josh vội vàng mở cửa sau xe chờ sẵn, thấy Chase ngồi vào ghế rồi lập tức dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt thì khựng lại.
Anh quan sát Chase một lúc, hơi thở của hắn lại trở nên hỗn loạn, gò má nhợt nhạt cũng ửng hồng trở lại. Josh cau mày.
“Miller, cậu có ổn không?”
Josh hỏi nhưng thật ra lúc này anh cũng chẳng lo được cho ai cả. Từ nãy đến giờ anh cũng suýt chết vì pheromone của Chase liên tục tràn ngập xung quanh mình. Phải mau chóng trở về thôi, nhưng Isaac và Henry vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Chase khó chịu cởi phăng chiếc nơ bướm trên cổ. Nhìn thấy cảnh hắn giật mạnh cúc áo sơ mi, Josh vội vàng lùi ra khỏi xe. Không để ý đến phản ứng của Josh, Chase vội vàng mở cửa tủ lạnh lấy thứ gì đó bên trong.
Khi Josh nhìn thấy hắn đổ thuốc trong một lọ nhỏ vào miệng rồi uống nước ừng ực thì từ phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Lũ khốn này.”
Đúng lúc đó, Mark vừa chửi rủa vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Josh vội vàng rời mắt khỏi Chase, cố gắng kìm nén hơi thở gấp gáp của mình, lấy kẹo ra nhai liền hai cái. Đúng lúc Mark định gọi điện thoại lại thì vừa kịp lúc Isaac xuất hiện.
“Xin lỗi, tôi có chút việc riêng.”
Nghe lời xin lỗi của Isaac, Mark chuyển ánh mắt sang Henry đang đi theo sau.
“Cả hai người đều có việc riêng cùng một lúc à?”
Isaac tỏ vẻ khó xử nhưng không nói gì. Henry cũng vậy. Mark nghiến răng một tiếng rồi quát lên:
“Về rồi nói chuyện. Cả hai người liệu hồn với tôi.”
Việc bỏ vị trí trong lúc làm nhiệm vụ bảo vệ là điều không thể chấp nhận được. Josh nghĩ rằng dù họ có bị trừ lương hay phải chịu hình phạt nặng hơn thì cũng đáng.
Isaac và Henry vẫn im lặng. Vẻ mặt không hề biện minh của họ khiến Josh cạn lời, nhưng bây giờ công việc vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa, tình trạng của Chase cũng không tốt. Mark cũng đã nhận ra điều đó.
“Mọi người nhanh lên, mau đi thôi.”
Không có thời gian quay lại tìm thư ký, Mark đành gọi điện thoại cho Laura. Sau khi dặn dò cô tự về, Mark lập tức đi về phía ghế lái của chiếc xe phía trước.
Josh đi về phía chiếc xe phía sau, theo thói quen ngồi vào ghế lái thì chợt hối hận. Nhưng khi anh định xuống xe thì Isaac đã ngồi vào ghế phụ rồi. Chưa kịp đổi chỗ, Henry đã lên xe phía trước rồi rời đi. Bất đắc dĩ, Josh đành phải lái xe theo sau.
Anh chỉ nhìn thẳng về phía trước để lái xe. Trong xe im phăng phắc, Josh cũng không lên tiếng. Người phá vỡ sự im lặng là Isaac.
“Sao lại có nhiều pheromone dính trên người anh thế này?”
Trước câu hỏi bất ngờ đó, Josh vô thức liếc nhìn cậu ta rồi vội vàng quay mặt lại phía trước.
“Cậu nói gì vậy?”
Anh vô thức giả vờ như không biết gì. Tất nhiên là anh hiểu ý của cậu ta. Từ nãy đến giờ, chỗ giữa hai chân anh ướt đẫm, khó chịu đến phát điên. Isaac nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Hình như là pheromone của C thì phải… Mùi hương nồng nặc trên người anh. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Trong lúc tôi rời đi đã có chuyện gì sao?”
Giọng cậu ta đầy lo lắng. Josh trở nên cáu kỉnh vì quá căng thẳng, cộc cằn đáp lại:
“Nếu lo lắng thì đừng rời đi chứ.”
Isaac khựng lại. Vì đã nói đúng sự thật nên Josh cũng không có ý định xin lỗi. Thay vào đó, anh mở cửa sổ xe khiến gió mạnh ùa vào. Mùi pheromone dường như bớt nồng nặc trên người anh. Issac do dự một lúc rồi mới mở miệng:
“Tôi định quay lại ngay… Xin lỗi.”
“……”
“Tôi không ngờ anh lại chạm mặt C.”
Lần này thì Josh không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu ta nên đành trả lời qua loa:
“Tôi chỉ đi loanh quanh rồi gặp thôi.”
“……Trên người anh toàn mùi pheromone của C.”
Isaac lại lẩm bẩm. Josh vẫn không để tâm lắm.
“Về nhà tắm là xong chứ gì.”
Vì chiếc xe phía trước chạy quá chậm nên anh sốt ruột. Josh cố gắng kìm nén những ngón tay đang muốn gõ vào vô lăng, làm chúng trở nên cứng đờ. Ngoài mặt thì cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong đầu anh bây giờ chỉ toàn nghĩ đến thuốc ức chế mà mình đã giấu.
Một sự im lặng ngượng ngùng trôi qua. Josh sợ mình sẽ bị phát hiện đang lo lắng nên chủ động lên tiếng trước:
“Cả hai người sẽ bị Mark mắng cho mà xem.”
“Ừ.”
Isaac đáp lại.
“Chắc thế.”
Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn thờ ơ. Đầu óc Josh lúc này chỉ toàn là thuốc ức chế. Sau đó cả hai người đều không nói thêm gì nữa.