Chắc là do ngủ quên mất nên khi tỉnh dậy thì trời đã xế chiều. Josh lơ mơ chớp mắt trên giường một lúc rồi uể oải ngồi dậy. Có lẽ hôm qua lấy cớ bị cảm nên mới được ngủ ngon giấc đến tận giờ này. Nhờ vậy mà người anh cũng nhẹ hẳn đi.
“Cũng may là không bị động dục.”
Josh khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó rời khỏi giường.
“Ơ?”
“Ơ.”
Vừa mở cửa phòng, Josh đã chạm ngay ánh mắt của Isaac đang đi tới. Isaac vội bước nhanh hơn, tiến đến gần anh rồi niềm nở hỏi han:
“Cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Josh gật đầu đáp lại.
“Còn cậu thì sao? Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Mark trông giận dữ lắm.”
“Không sao.”
Isaac đáp cụt ngủn. Có vẻ như cậu ta không muốn nhắc đến chuyện ngày hôm qua nên Josh cũng không hỏi thêm gì nữa. Cả hai người tiếp tục sóng bước trên hành lang dài, Isaac bỗng lên tiếng:
“Thế… chuyện của anh và C là sao?”
“Chuyện gì cơ?”
“Thì… chuyện hôm qua ấy…”
Josh thừa biết cậu ta muốn nói gì nhưng vẫn giả vờ như không hiểu. Isaac ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp:
“Từ hôm qua đến giờ C không ra khỏi phòng. Nên là… tôi muốn hỏi xem anh có biết chuyện gì không…”
“Không, tôi không biết.”
Điều Isaac tò mò chỉ có một. Tại sao Josh lại về với người đầy pheromone như vậy? Trừ khi Isaac thẳng thắn hỏi thẳng, còn không thì Josh sẽ chẳng bao giờ trả lời đâu. Tất nhiên, dù có hỏi thẳng thì Josh cũng chẳng có ý định nói cho cậu ta biết.
Cuối cùng thì cả hai người cũng im lặng cho đến khi đến đại sảnh.
“Vậy tôi đi tuần tra một lát…”
“À, Josh này.”
“Sao?”
Isaac ngập ngừng một lúc như thể đã hạ quyết tâm. Josh kiên nhẫn chờ đợi, nhưng cậu ta vẫn không nói gì.
“Nếu muốn thì lúc khác nói cũng được. Tôi đi đây.”
Josh nói ngắn gọn rồi quay người rời đi. Phía sau lưng anh, tiếng chuông vang lên, sau đó là giọng của Isaac đang nghe điện thoại.
“Có khách á? …C cho phép sao? Ừ, để tôi ra dẫn đường…”
Josh cứ thế bước ra khỏi biệt thự. Ánh mặt trời chói chang ngay lập tức khiến anh phải lấy kính râm trong túi ra đeo.
Ngoài tiếng lá cây xào xạc do những cơn gió mát thổi qua, xung quanh chỉ còn lại một sự tĩnh lặng đến lạ thường. Một thế giới yên bình đến khó tin khiến Josh cảm thấy thật kỳ lạ. Anh bỗng cảm thấy như thể những chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ. Chuyện anh và Chase đã làm cái việc đó, chuyện anh bị Seth phát hiện mình là Omega, thậm chí cả chuyện vừa xảy ra lúc nãy nữa.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ đến tận bây giờ mình vẫn đang mơ một giấc mơ hoang đường sao?
Vừa bán tín bán nghi, Josh chợt thấy một chiếc xe lao nhanh qua khu vườn.
“Ơ?”
Anh sững lại. Chiếc xe quen thuộc quá. Josh chớp mắt ngạc nhiên, chiếc xe vụt qua anh rồi dừng ngay trước cửa chính của biệt thự. Cánh cửa xe mở ra, một người bước xuống. Khi người đó quay mặt lại, Josh thấy Emma cũng ngạc nhiên không kém gì mình.
“Emma.”
Josh lẩm bẩm tên cô trong miệng. Đúng lúc đó cửa lớn mở ra. Isaac bước ra, niềm nở chào Emma:
“Xin chào, tôi đã nhận được tin báo. Mời vào.”
“Cảm ơn.”
Emma đáp lại bằng một nụ cười xã giao chuyên nghiệp. Isaac quay người dẫn cô vào nhà. Khi đi ngang qua Josh, Emma khẽ liếc nhìn anh. Nụ cười trên mặt cô biến mất, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh, đầy ngụ ý.
Nói chuyện với em sau.
Emma như muốn ra lệnh cho Josh bằng ánh mắt. Rồi khi quay sang phía Isaac, cô lại nở một nụ cười hiền hòa như thể vừa biến thành một người khác vậy.
***
Từ sáng sớm, tâm trạng của Chase đã rất tệ. Chính xác hơn là ngay sau khi hắn tỉnh giấc. Không, nếu nhớ lại đêm qua, khi hắn còn chưa ngủ được thì mọi thứ đã rất tồi tệ rồi. Có thể nói là tâm trạng của hắn chẳng hề được cải thiện chút nào sau một đêm.
Có rất nhiều lý do. Thiếu ngủ, ghét bỏ bản thân, căng thẳng tột độ.
Cùng cả sự bức bối, khó chịu trong người.
Chase nghiến răng ken két. Miễn cưỡng thừa nhận nguyên nhân lớn nhất, cơn giận dữ trong hắn bùng nổ đến mức không thể kiềm chế được nữa. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, trũng sâu và mệt mỏi đến mức không thể nào ngủ tiếp được nữa. Ngồi thẫn thờ một lúc, Chase bật dậy rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Trong tủ thuốc có đầy đủ các loại thuốc mà hắn thường dùng. Hắn chọn ra vài loại, vốc một nắm lớn rồi cho tất cả vào miệng. Hắn vốc đầy nước từ bồn rửa mặt, uống liền hai cốc để nuốt trôi đống thuốc kia.
“Hộc, hộc.”
Chase thở hổn hển, nhìn thẳng vào gương. Khuôn mặt nhợt nhạt với mái tóc vàng rối bù, đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi, đôi môi hé mở ướt át vì nước. Hắn siết chặt tay đến mức suýt chút nữa đã đấm vỡ cái gương.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên đã ngăn hắn lại. Một lát sau, máy trả lời tự động bật lên, giọng một người đàn ông vang lên.
[Ngài Miller, ngài đã dậy chưa? Có khách đến thăm.]
Giọng nói bình tĩnh và chuyên nghiệp của một trong những vệ sĩ của hắn. Tiếc thay, đó không phải là giọng nói của người đàn ông đã khiến hắn mất ngủ đêm qua. Vệ sĩ tiếp tục:
[Là thư ký của ngài Pittman. Cô ấy nói là đến chào hỏi về bữa tiệc tối qua. Tôi có nên cho cô ấy vào không?]
Chase im lặng một lúc. Bên kia, vệ sĩ lại gọi hắn:
[Ngài Miller, ngài vẫn còn ngủ sao? Tôi cho cô ấy về nhé?]
Có vẻ như cậu ta sắp cúp máy nếu Chase không trả lời lại. Ngay lúc đó, hắn nhấc chiếc điện thoại trên tường lên.
“Cho vào.”
[Vâng.]
Cuộc gọi ngay lập tức kết thúc, sự im lặng lại bao trùm lấy căn phòng. Chase thở dài, dụi mắt mệt mỏi.
***
“Xin chào, ngài Miller. Rất vui được gặp. Tôi là Emma Bailey, thư ký của ngài Pittman.”
Emma giới thiệu về mình với một giọng nói trôi chảy cùng dáng vẻ chuyên nghiệp. Chase thờ ơ nhìn người phụ nữ với vẻ ngoài lộng lẫy. Một mỹ nhân tuyệt trần, vóc dáng cân đối, hoàn hảo đến từng ngữ điệu, Emma không khác gì một ngôi sao điện ảnh. Cô như thể muốn chứng minh cho hắn thấy đẳng cấp thư ký của Keith Pittman là như thế nào.
Mặc dù vậy Chase vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Khuôn mặt hắn vẫn vô cảm, lật giở kịch bản như thể hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Emma. Không hề nao núng, Emma tiếp tục:
“Cảm ơn ngài đã đến dự bữa tiệc. Nhờ có ngài mà mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Sự hiện diện của ngài đã khiến buổi tiệc thêm phần long trọng…”
“Tôi rời đi giữa chừng thì có gì mà long trọng chứ.”
Câu nói đầu tiên của Chase khiến Emma khựng lại một giây. Nhưng với sự chuyên nghiệp của mình, cô nhanh chóng lấy lại nụ cười xã giao, tiếp tục:
“Tôi đến đây để xác nhận xem ngài có gặp phải điều gì bất tiện không. Tôi nghe nói đã có một vài sự cố nhỏ trước khi ngài rời đi. Mặc dù việc khách khứa va chạm trong các bữa tiệc là chuyện thường xuyên xảy ra…”
Emma cố tình nhấn mạnh vào chi tiết này. Chase vẫn không có phản ứng gì. Khuôn mặt khô khan của hắn chỉ khẽ chớp mắt. Emma cho rằng có lẽ hắn vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Quả thật, Chase trông như thể vừa bị ép phải thức dậy. Đôi mắt hắn hơi đỏ, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Liệu hắn có hiểu những gì mình đang nói không? Nếu sau này hắn thay đổi ý định thì thật rắc rối. Vừa lo lắng, Emma vừa tiếp tục:
“Ngài sẽ bắt đầu quay phim vào tuần tới phải không? Tôi đến để chuyển lời nhắn rằng ngài Pittman rất mong ngài sẽ hợp tác tốt. Mà trước đó, ngài nên chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho vai diễn.”
Cô không quên kèm theo một nụ cười:
“Vậy tôi có thể báo cáo rằng mọi việc đều ổn không? Việc quay phim sẽ diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch chứ?”
Chase ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt Emma. Cô muốn lùi lại, nhưng thay vào đó, cô cố gắng giữ thẳng lưng, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
“Mọi người đều rất mong chờ bộ phim Dr. Flame của ngài.”
Đột nhiên, Chase ném mạnh kịch bản đang cầm trên tay. Cuốn sách dày cộp va vào tường với một tiếng “rầm” nặng nề. Emma giật mình, rồi ngay lập tức nhìn Chase. Hắn tỏ vẻ vô cùng khó chịu, lên tiếng:
“Nói với anh ta là để tôi yên. Còn chuyện ở bữa tiệc… coi như chưa có gì xảy ra đi.”
“Cảm ơn ngài.”
Trước lời nói bất ngờ này, Emma nở một nụ cười chân thành rồi cúi chào. Dù sao thì việc đối phương chịu bỏ qua cho cũng là một điều may mắn. Cô đã lo lắng không biết liệu hắn có lại giở trò như lúc ký hợp đồng, gây khó dễ mà còn kéo dài thời gian hay không. Giờ thì mọi chuyện đã xong. Emma muốn kết thúc thật nhanh trước khi Chase thay đổi ý định.
“Nếu ngài cần gì, xin cứ nói với chúng tôi. Tôi xin phép đi trước.”
Giọng điệu của Emma có vẻ hơi nhanh, nhưng dù sao thì mọi việc cũng đã kết thúc khá suôn sẻ. Cô khẽ mỉm cười rồi quay người rời đi. Vẫn là những bước chân kiềm chế như lúc đến, tiếng giày cao gót của cô hầu như không nghe thấy gì.
“Xong việc rồi sao?”