Vừa lúc đi ngang qua hành lang, Seth bắt gặp cô liền lên tiếng. Emma nghe giọng nói liền nhận ra gã đàn ông đã hỏi han mình trong phòng giám sát.
“Vâng, nhờ ơn anh. Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Seth cười đáp lại rồi hỏi,
“Để tôi đưa cô ra cửa nhé.”
“Ồ, không cần đâu. Tôi tự đi được. Cảm ơn anh.”
Bị từ chối thẳng thừng, Seth đành chịu. Cậu ta cười gượng gạo rồi lùi lại. Emma khẽ gật đầu chào rồi quay lưng bước đi không một chút lưu luyến. Để lại phía sau mỹ nam cơ bắp không mấy hợp gu của mình.
“Emma.”
Khi Emma vừa khép cánh cổng dinh thự sau lưng để bước ra ngoài, một người đàn ông khác, cũng chẳng hợp gu cô chút nào, đang đợi sẵn. Tiếc thay, đó lại là máu mủ ruột thịt của cô. Vừa nhìn thấy khuôn mặt Josh, Emma liền tắt ngay nụ cười xã giao và lộ rõ bản chất thật.
“Josh, chuyện là sao vậy? Chỗ này là chỗ làm của anh á? Lần này anh nhận nhiệm vụ bảo vệ cho Chase Miller à?”
“Đúng là như vậy. Anh xin lỗi vì đã không nói trước… “
“Thì cũng chẳng sao, nghề nào cũng có bí mật riêng mà. Nhưng mà, gặp anh ở đây đúng là hết sức bất ngờ đấy.”
Cô vừa nói vừa làm bộ giơ hai tay lên rồi hạ xuống. Josh không vòng vo mà nắm lấy cánh tay cô.
“Đi theo anh một lát.”
“Có gì để nói chứ, trời.”
Emma làu bàu nhưng vẫn miễn cưỡng bước theo anh. Josh dẫn cô ra phía sau khu dinh thự vắng vẻ.
“Sao, có chuyện gì?”
Đúng lúc chỉ có hai người đứng đối diện nhau, Emma mới hỏi han đến công việc chính. Nhưng Josh xem chừng chẳng có gì vội vã. Emma thấy anh trai mình dùng cái nụ cười tươi rói mà anh hay dùng để quyến rũ phụ nữ với chính mình thì thật là hết chỗ nói.
“Anh chỉ là muốn biết em sống có tốt hay không thôi. Không có chuyện gì chứ? Cả mẹ và cả em nữa.”
“Mọi người đều khỏe, kể cả Pete. Làm ơn đừng có cười như thế được không? Em thấy sợ đấy.”
“Ha ha ha.”
“Em nói thật đấy.”
Emma nói lại lần nữa nhưng Josh vẫn không tin như mọi khi. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi rồi tiếp tục nói:
“Hôm qua anh đến dự tiệc nhưng không thấy em đâu, không ngờ lại gặp lại em nhanh như vậy.”
“Tiệc tùng ở dinh thự là quản gia lo hết. Em hoàn toàn không biết gì cho đến khi ngài Pittman gọi điện đến chỉ thị cho em, lại đúng vào cuối tuần chứ. Cũng may là em không có lịch trình gì.”
Emma thầm nghĩ chắc chắn là sẽ có thêm tiền thưởng cho cô. Cô hất mái tóc vàng óng ả ra sau vai rồi hỏi lại
“Hôm qua ở tiệc có chuyện gì à? Em chỉ nghe nói là có chút ồn ào nên được bảo đến xem có biến cố gì không thôi. Chắc là anh biết chứ?”
“Anh cũng không biết nữa.”
Josh chỉ nói một nửa sự thật.
“Anh phụ trách tuần tra bên ngoài. Đến khi anh vào thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi.”
“Đúng là vô dụng.”
“Em nói gì?”
Vô ý thốt ra lời trong lòng, Emma vội vàng ừ hử rồi lảng sang chuyện khác.
“Dù sao thì cũng không có việc gì đặc biệt đúng không?”
Chỉ là muốn gặp em gái mình sau một thời gian thôi mà. Josh ừ hử gật đầu rồi chợt nhớ ra điều gì đó.
“Dạo này em thế nào? Có gặp gỡ ai không?”
“Tại sao? Lại định giới thiệu cho em mấy anh bạn chẳng ra gì nữa hả? Em cảnh cáo anh đấy, tốt nhất là nên dừng ngay đi. Em sẽ không để yên đâu.”
Phản ứng gay gắt của cô em gái như vậy anh đã thấy quá nhiều lần rồi. Josh cũng chẳng có ý định giới thiệu ai cho cô thật. Anh chỉ tò mò một chuyện khác.
“Không phải vậy, anh chỉ là tò mò thôi. Hay là… ý anh là, chẳng lẽ em… không thích Pittman thật sao?”
“Hả? Ai cơ? Ngài Pittman á? Anh Josh, anh bị điên rồi à?”
Biểu cảm ghét bỏ của Emma đã nói lên tất cả. Cô tiếp tục, giọng đầy khó chịu:
“Anh thôi lo chuyện yêu đương của người khác đi được không? Đàn ông hợp gu của em thì em tự tìm được. Anh thì làm được trò trống gì chứ? Lúc nào cũng chỉ biết phá đám thôi!”
“Tại em toàn chọn mấy gã chẳng ra gì mà.”
“Em đã nói là em không thích kiểu người cơ bắp cuồn cuộn rồi mà! Đàn ông em thích thì em tự biết, đừng có mà xen vào chứ!”
Emma trừng mắt nhìn Josh đầy giận dữ. Đây cũng là phản ứng mà anh đã quá quen. Josh chắc mẩm:
“Gã đó, có phải đang làm cùng bộ phận với em không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Emma khựng lại và ngậm miệng. Nhìn biểu cảm không thể giấu giếm của cô, anh cũng chẳng cần phải hỏi thêm gì nữa. Emma đổi chiến thuật, liếc xéo anh trai mình:
“Anh mà bén mảng đến gần công ty em thì coi chừng em!”
“Anh còn phải kè kè bên cạnh khách hàng nữa chứ, làm sao mà rời đi được.”
Josh cười gian xảo.
“Nhưng nếu Miller ghé thăm thì anh cũng đành phải đi theo thôi. Dù sao thì cũng là công việc mà.”
“Anh mà dám làm thế thì em sẽ cho đậu vào trứng của Pete mỗi ngày!”
“Người bị Pete oán hận là em chứ không phải anh.”
“Đồ quỷ quyệt…!”
Emma chỉ muốn bóp cổ anh ngay lập tức, nhưng đành phải nhịn. Cô nắm chặt hai tay lại rồi thả lỏng vài lần, cố gắng giữ bình tĩnh rồi mới lên tiếng:
“Josh, lần này đừng có phá đám em. Em đang làm rất tốt đấy.”
“Thật á?”
Josh hỏi đầy nghi ngờ. Anh lúc nào cũng sẵn sàng lao vào đánh nhau với bất cứ ai. Cho dù Emma có thành bà lão tám mươi tuổi thì cũng vậy thôi. Emma thở dài rồi tiếp tục:
“Em đã hẹn hò với anh ấy vài lần rồi, mà anh ấy cũng có vẻ thích em. Em đang rất cẩn thận, nên anh cứ coi như là chưa biết gì đi nhé. Đến khi thích hợp em sẽ giới thiệu cho anh. Em đâu còn là con nít nữa đâu.”
Chính vì vậy mà anh càng lo lắng hơn, nhưng Josh đành phải nhịn. Chọc giận cô em gái rồi đến lúc cần giúp đỡ lại không mở miệng được thì cũng khó. Anh cố gắng kìm nén sự tò mò cùng lo lắng lại, giả bộ bình thản nói:
“Ừ, anh biết rồi. Nhưng nếu có vấn đề gì thì phải hỏi ý kiến anh đấy nhé.”
“Vâng, em sẽ làm thế.”
Emma ngoan ngoãn gật đầu. Josh theo thói quen muốn xoa đầu cô nhưng thấy mái tóc được tạo kiểu cầu kỳ của cô thì đành hạ tay xuống, thay vào đó ôm lấy vai cô. Emma cũng ôm lại Josh rồi lùi ra.
“Vậy em đi đây. Cuối tuần rồi nên em phải về ăn tối với Pete và mẹ.”
“Ừ, cẩn thận nhé.”
Josh nhẹ nhàng cúi người hôn lên má Emma rồi lùi lại. Emma xoay người bước đi theo con đường cũ.
Nhìn theo bóng dáng cô một lúc, Josh định quay người thì khựng lại. Anh cảm thấy có một ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình. Vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không có ai. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tòa dinh thự ngoài cái ban công chìa ra cũng không có gì đáng ngờ .
Josh định tiến lại gần ban công để xem xét nhưng chợt nhớ ra đó là không gian thông với phòng của Chase nên cũng đành thôi.
Anh cau mày cẩn thận quan sát xung quanh nhưng vẫn chỉ cảm nhận được tiếng gió thổi cùng tiếng lá cây xào xạc. Căng thẳng một lúc, anh liền thả lỏng cảnh giác rồi bắt đầu tuần tra. Những lần khác anh sẽ bắt đầu kiểm tra từ khu vườn phía trước dinh thự nhưng không có lý do gì bắt buộc anh phải làm thế.
“Hôm nay đi đường này trước vậy.” Anh vừa nghĩ vừa bước đi. Anh muốn nhanh chóng tuần tra xong để được nghe giọng của Pete.
Thư ký Laura tìm đến họ sau đó khoảng một tiếng.
“Giờ này mà có chuyện gì vậy?”
Ngồi trong phòng tiếp khách kiểm tra lịch trình của Chase, Mark giật mình hỏi khi thấy cô đột ngột đến thăm. Cô chào hỏi ngắn gọn rồi thản nhiên nói:
“Chẳng phải sắp tới sẽ quay phim sao, có rất nhiều việc phải làm. Mọi người từ nay phải hết sức tập trung. Hôm nay Chase thế nào rồi? Tâm trạng có tốt không?”
Cô nhìn mọi người một lượt rồi dừng mắt lại ở Mark. Mark không mời cô ngồi mà lấy nước ngọt từ tủ lạnh đặt lên bàn rồi nói:
“Sáng nay thư ký của ngài Pittman đã đến đây.”
“Thư ký của ngài Pittman á? Có chuyện gì hả?”
Thư ký ngạc nhiên hỏi lại. Isaac đang ở đó liền trả lời thay:
“Hình như hôm qua ở bữa tiệc có chút sự cố nên họ đến để quản lý tình hình. Chắc là lo lắng Miller sẽ hủy hợp đồng. Không có chuyện gì đặc biệt nên họ đã sớm rời đi rồi.”
Nghe Isaac giải thích, thư ký thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “May quá.”
“Từ hôm nay lịch trình sẽ rất dày đặc. Coi như là may mắn vì kỳ phát tình đã qua.”
“Lịch trình á?”
Josh vừa bước vào phòng tiếp khách liền tiện miệng hỏi. Cô gật đầu.
“Chẳng phải tuần tới sẽ bắt đầu quay phim sao? Lịch trình sẽ có trong đó mà? Hôm nay còn có một buổi phỏng vấn trong ba tiếng nữa, mọi người biết chứ?”
“Đã xem rồi.”
Mark với vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn xuống tờ giấy trên tay rồi hỏi:
“Vậy lịch trình bổ sung mà chúng ta cần chuẩn bị là gì? Lịch trình chuẩn bị cho việc quay phim gần như đã xong rồi mà.”
Anh ta cố tình nói móc nhưng thư ký cũng chẳng để ý.
“Cái đó tôi sẽ làm thành văn bản rồi đưa cho mọi người. Vậy ở bữa tiệc không có chuyện gì chứ? Miller có làm gì kỳ quặc không? Tôi không muốn nói nhiều.”
Mở nắp lon nước ngọt mà Mark vừa đưa cho, cô thản nhiên hỏi. Trong bầu không khí không ai mảy may nghĩ đến sự cố hay tai nạn gì, Josh giả vờ không để ý rồi lảng tránh ánh mắt của cô. Nếu phải nói thì người làm chuyện kỳ quặc chính là mình, anh thầm tự trách.
Mark lại mỉa mai hỏi:
“Hành động kỳ quặc, ý cô là hành động điên rồ à?”
“Cả hai.”
Uống một hơi hết nửa lon nước ngọt, thư ký cau mày. Sự im lặng đột ngột của cô sau khi nói liên tục khiến mọi người cảm thấy bất an. Thở dài một tiếng, thư ký xoa trán rồi lên tiếng:
“Ừm, ý tôi là… chẳng phải kỳ phát tình vừa mới qua sao? Mà sau cái thời kỳ đó, tâm trạng của Miller sẽ thực sự rất tệ.”
“Sao có thể tệ hơn bình thường được chứ?”
Seth thực sự ngạc nhiên hỏi lại. Cũng phải thôi, Chase lúc nào cũng trong trạng thái đó rồi.
Thư ký cười gượng gạo rồi ừ hử, vẻ mặt lại trở nên khó xử. Rốt cuộc là tại sao cô lại cứ ấp úng như vậy? Mọi người đều tò mò nhưng chỉ có thể chờ đợi.