Bắc Kinh Nào Đẹp Bằng Em

Chương 85: Ngoại truyện: Năm thứ mười



Lần ấy, ông trời lại chẳng chiều lòng người.

Kỷ Tinh sinh ra một cặp song sinh, đều là bé trai. Quá trình sinh nở không được suôn sẻ, mức độ rủi ro hơi cao. Sau lần đó, sức khỏe của cô yếu đi trông thấy, bồi bổ mấy tháng trời mới khá dần.

Cặp song sinh được đặt tên là Cẩn và Du.

Hai cậu bé giống nhau như đúc, kết hợp đầy đủ những ưu điểm ngoại hình của Hàn Đình và Kỷ Tinh. Ban đầu, người ngoài khó lòng phân biệt được hai bé, nhưng dần dần cũng quen.

Cậu anh rất ít nói, cậu em lại nghịch ngợm luôn chân luôn tay. Lúc ngủ, cậu anh thường ngoan ngoãn mút tay, còn cậu em không lăn lê bò toài khắp nơi thì cũng bon chen sang mút tay anh.

Bé Sâm đứng cạnh trông hai em, thương em hai quá, bèn kéo em út ra.

Em út mếu máo gào khóc, nước mắt lã chã tuôn rơi như những hạt đậu tròn.

Hàn Đình bảo Kỷ Tinh: “Giống tính em rồi”.

Kỷ Tinh đáp: “Trẻ con khóc lóc là chuyện thường, thế mới vui cửa vui nhà chứ”.

Nhưng đến khi cặp song sinh được hai, ba tuổi, biết chạy nhảy rồi thì ba cậu nhóc bắt đầu chạy nhảy rầm rập khắp nơi, hết lên tầng lại xuống hầm… Kỷ Tinh bắt đầu cảm thấy nhớ nhung những tháng ngày yên tĩnh xưa kia.

Cậu cả và cậu hai cũng còn gọi là ngoan ngoãn vâng lời, chỉ riêng cậu ba là rách giời rơi xuống, quậy phá gây sự. Ba tên nhóc nghịch như quỷ sứ, đi đến đâu là phá phách đến đấy.

Lúc Hàn Đình ở nhà thì đỡ hơn, hễ anh ở nhà là cậu ba không dám nghịch ngợm.

May hơn nữa là trong nhà có giáo viên dạy giáo dục sớm và bảo mẫu nên Kỷ Tinh không đến nỗi quá mệt mỏi. Bé Sâm rất người lớn, giúp mẹ trông nom các em đâu vào đấy.

Đến khi cặp song sinh được bốn, năm tuổi, bắt đầu đi lớp, việc nhà mới đỡ mệt, nhàn hạ hơn nhiều.

Mấy đứa con đều cực kì thông minh, lễ phép lịch sự, và rất vâng lời mẹ. Nguyên nhân có lẽ nằm ở tấm gương gương mẫu của Hàn Đình.

Có lần Kỷ Tinh nằm ngủ trên ghế bành, loáng thoáng nghe thấy tiếng cậu ba lon ton chạy tới. Bỗng, tiếng chân ngưng bặt.

Thì ra Hàn Đình khẽ bảo: “Suyt, mẹ đang ngủ đấy”.

“Suyt!” Cậu ba bắt chước bố, khẽ giọng hẳn lại, rồi rón rén rời đi.

Hàn Đình vẫn dăm bữa nửa tháng đưa Kỷ Tinh cùng đi công tác, thậm chí tần suất trở nên thường xuyên hơn. Sau khi có thêm con trong cuộc sống gia đình, thời gian hai người dành cho nhau buộc phải giảm đi, bởi thế, anh vô cùng khao khát có được thời gian riêng bên cô.

Thỉnh thoảng, khi không phải đi công tác dài ngày, Hàn Đình vẫn dẫn cô ra ngoại thành Bắc Kinh nghỉ cuối tuần, chơi hai ngày một đêm mới về.

Những khi bận rộn, anh sẽ đưa cô đi dạo quanh nội thành. Hai vợ chồng dạo phố, uống cà phê, ngắm nghía những tiệm bán hàng thủ công tinh xảo, hẹn hò như vậy cũng rất ổn rồi.

Cho đến mùa đông năm thứ mười sau khi kết hôn, một cuối tuần nọ, hai người lên núi trượt tuyết. Lúc trở lại, Kỷ Tinh bất ngờ mang thai.

Đây là lần mang thai thứ ba của cô, tuổi tác cũng coi là khá cao để mang bầu rồi, hơn nữa sức khỏe cô rất yếu, bác sĩ khuyên không nên giữ. Hai vợ chồng cân nhắc tình trạng thể chất của cô, dự định sẽ bỏ cái thai.

Nhưng đó lại là một bé gái.

Kỷ Tinh không nỡ, cô vô cùng mong muốn có một công chúa nhỏ.

Hàn Đình cũng thực sự muốn có một cô con gái, nhưng anh cảm thấy quá nguy hiểm, không muốn để Kỷ Tinh gặp rủi ro. Nhưng Kỷ Tinh bảo rằng cô không muốn sau này phải ân hận. Hàn Đình không cản được, đành chiều theo ý cô.

Ba hoàng tử nhỏ nhà họ Hàn nghe nói mẹ sắp sinh em gái thì vui mừng khôn xiết.

Bé Sâm bảo: “Con sẽ mang tiền tiêu vặt của mình đi mua búp bê cho em gái”.

Bé Cẩn nói: “Con sẽ mang hết các món ngon cho em ăn, ngày nào cũng dỗ cho em vui”.

Bé Du thì tuyên bố: “Không ai được bắt nạt em gái con, nếu không con sẽ uýnh hắn!”

Bé Sâm và bé Cẩn đồng thanh: “Đúng vậy!”.

Trong lần mang thai này, Hàn Đình chăm sóc cô cẩn thận vô cùng.

Bản thân Kỷ Tinh rất lo lắng. Cô thậm chí còn dừng toàn bộ công việc ngay từ đầu thai kì để dưỡng thai, ngay cả Hàn Đình cũng giao bớt việc cho người khác, cố gắng dành thêm nhiều thời gian ở bên cô.

Cả gia đình cẩn thận nâng niu, ngay cả cậu ba cũng chịu khó giúp mẹ đấm bóp chân tay mỗi ngày, mong chờ ngày chào đời của em bé.

Nhưng Kỷ Tinh cảm thấy sức khỏe đang ngày càng yếu đi, làm đủ mọi biện pháp mà em bé được sáu tháng thì không phát triển thêm nữa.

Hôm đi cấp cứu, Kỷ Tinh sống không bằng chết. Lúc tỉnh dậy, dù cô đã kiệt sức nhưng việc đầu tiên khi tỉnh lại vẫn là hỏi con đâu. Hàn Đình không cho cô nhìn, Kỷ Tinh khóc đến đứt gan đứt ruột.

Một thời gian dài sau đó, cô vẫn không gượng dậy được, thường bất giác lặng lẽ rơi lệ. Cặp song sinh vẫn chưa hiểu, tíu tít hỏi han mấy lần, rằng em gái đi đâu rồi. Bé Sâm ngăn các em lại.

Quãng thời gian đó bé Sâm cũng rất trầm lặng. Một hôm, cậu hỏi Hàn Đình: “Em gái mất rồi phải không bố?”

Hàn Đình đáp: “Ừ. Em sẽ không sống cùng chúng ta”.

Bé Sâm nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại hỏi: “Vậy em đi đâu ạ?”

Hàn Đình nhìn về phía xa, lát sau anh đáp: “Bố không biết. Có người nói rằng, sau khi chết đi, con người sẽ biến mất, lại có người nói, sau khi chết đi con người ta sẽ hóa thành cỏ cây, bùn đất, không khí, gió, cũng có người bảo rằng người chết sẽ lên trời, biến thành những ngôi sao, bảo vệ những người còn sống. Nhưng chẳng ai trở về từ thế giới đó cả, bởi thế, không ai có thể nói cho chúng ta biết, thế giới đó rốt cuộc như thế nào”. Anh nói: “Trên thế giới này, có rất nhiều điều mà trẻ nhỏ như các con không hiểu, người lớn như bố cũng không hiểu. Nhưng con có thể lựa chọn cách giải thích mà mình mong muốn”.

Bé Sâm nghe câu hiểu câu không, mù mờ gật đầu. Bỗng cậu chỉ vào cái cây trong vườn, nói: “Nếu cho con chọn… vậy con hi vọng em gái sẽ trở thành một chú chim, hoặc một bông hoa. Sáng nào con cũng có thể nhìn thấy em”. Rồi cậu xúc động nói thêm: “Con còn mong em ấy sẽ trở thành một ngôi sao! Để đêm nào con cũng được nhìn thấy em ấy”.

Hàn Đình ôm lấy đứa con bé bỏng vào lòng, tựa cằm lên trán con nói: “Ừ.”

Trẻ nhỏ có thể dễ dàng bước ra khỏi nỗi buồn đau, nhưng người lớn thì không như vậy.

Hàn Đình thử cố gắng nói chuyện với Kỷ Tinh vài lần, nhưng lần nào cũng bất thành.

Kỷ Tinh vẫn chưa sẵn sàng để nói về chủ đề này, từ chối nghe anh an ủi, thậm chí dần dà còn không muốn trò chuyện với anh nữa.

Lòng cô đang có quá nhiều đau đớn và mâu thuẫn. Khi bi kịch xảy ra, mọi người luôn thích tìm ra nguyên nhân. Nếu không tìm ra nguyên nhân, thì cũng phải quy kết trách nhiệm. Đôi khi Kỷ Tinh nghĩ rằng cô làm không tốt, khiến con không còn nữa, điều đó khiến cô cảm thấy chính mình là thủ phạm gây ra nỗi đau cho cả gia đình. Đôi khi cô lại cho rằng những người còn lại trong gia đình không buồn như cô, họ đã bắt đầu sống tiếp cuộc sống của mình, điều đó khiến cô bắt đầu nảy sinh những nỗi oán trách vô căn cứ.

Hàn Đình cũng đau khổ, cũng u sầu, nhưng sau mấy lần thử, anh đều bó tay.

Mối quan hệ giữa hai người dần rơi vào bế tắc sau mười năm hôn nhân.

Hàn Đình đã mời bác sĩ tâm lý đến khám cho Kỷ Tinh.

Kỷ Tinh không muốn khám tâm lý, không muốn phải nói chuyện. Nhưng tình cờ, trong vài lần trò chuyện, cô lại mở lòng được với giáo viên dạy cắm hoa của mình. Anh ta trở thành người bạn đáng tin cậy nhất của cô trong quãng thời gian đó.

Việc chia sẻ với anh ta trở thành một liều thuốc, là lối thoát cho thế giới tinh thần u uất của cô, khiến kẻ mang bệnh nặng như cô không thể cưỡng lại.

Khi người bạn này đột ngột bắt đầu theo đuổi cô, Kỷ Tinh hoàn toàn choáng váng.

Dĩ nhiên là cô đã từ chối anh ta, nhưng lại rơi vào hoang mang, tại sao mình có thể chia sẻ với người ngoài mà lại chẳng thể nói về nỗi đau mất con gái với Hàn Đình.

Khi giáo viên kia đảm bảo với cô rằng anh ta sẽ không có bất kỳ hành động hay lời lẽ nào không phù hợp nữa, Kỷ Tinh mới bỏ qua.

Sau một lần cùng nhau trút bầu tâm sự, gương mặt Kỷ Tinh đầm đìa nước mắt, thầy giáo không đưa cho cô khăn giấy mà đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.

Đúng lúc đó, Hàn Đình đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tất cả.

Đôi mắt ướt nhòa của Kỷ Tinh nhìn Hàn Đình, đợi anh trách móc cô, cô có thể cãi nhau với anh, có thể đòi ly hôn.

Hoặc có thể anh sẽ thẳng thừng quay lưng bỏ đi, sau đó cô thậm chí khỏi cần trở về nhà, có thể lang thang đầu đường xó chợ.

Nhưng Hàn Đình không rời đi, anh không nói một lời. Anh bước tới, nắm lấy tay Kỷ Tinh và đưa cô đi.

Tim Kỷ Tinh chợt đau nhói. Cô vừa hận chính mình, vừa yêu anh.

Trên đường về nhà, hai người không nói một lời, anh kéo cô xuống xe, vào nhà, lên lầu, về phòng ngủ, khóa cửa.

Kỷ Tinh ngồi trên ghế sofa, mím chặt môi, không nhìn anh.

Hàn Đình hỏi: “Không muốn nói chuyện với anh?”

Kỷ Tinh đáp: “Em không muốn nói chuyện với anh”.

“Ồ.” Anh nghiến cằm, kéo cà vạt và nói, “Không muốn nói với anh chuyện gì? Chuyện của con gái?”

“Anh im đi!” Mắt cô đỏ hoe. “Em nói rồi, em không muốn nói chuyện với anh!”

“Chuyện này em bắt buộc phải nói với anh!” Hàn Đình kéo “roạt” cà vạt ra. “Kỷ Tinh, anh là bố của con. Nếu em không nói rõ ràng chuyện này với anh, thì dù em có đổi bao nhiêu bác sĩ tâm lý, nói chuyện với người ngoài bao nhiêu lần cũng đều vô ích”.

Kỷ Tinh nâng cằm: “Được. Anh muốn nói gì? Trách móc em ư? Anh cũng rất muốn có con gái, phải không? Em xin lỗi, không có rồi. Uổng công anh căng thẳng suốt thai kì lần này của em! Căng thẳng hơn cả hai lần trước!”

Hàn Đình nhìn chằm chằm vào cô: “Anh căng thẳng là vì lo cho em!”

Kỷ Tinh sững sờ.

“Bác sĩ đã bảo rất khó…” Hàn Đình day mạnh trán. Anh nói, “Anh sợ em sẽ trở nên như bây giờ”.

“Như bây giờ là thế nào?” Kỷ Tinh đột ngột xù lông nhím, hằn học nói: “Bộ dạng của em khiến anh chán ghét phải không? Phải rồi, chỉ là mất con thôi mà, khóc một trận là đủ. Ngày nào cũng khóc làm gì? Đau khổ lâu quá sẽ khiến lòng người mệt mỏi, chán ngán, phải không?”. Nước mắt cô tràn mi, cô nhìn anh: “Nhưng anh cũng rất đáng ghét! Tại sao anh vẫn có thể tiếp tục sống như không có gì xảy ra? Em không thể! Con bé lớn lên trong cơ thể em mỗi ngày , trước nó còn đạp nữa…”

“Kỷ Tinh.” Hàn Đình tái mặt, ngắt lời cô. “Anh từng thấy dáng hình con”.

Kỷ Tinh nghẹn lời.

Đôi mắt của Hàn Đình ẩm ướt, những giọt lệ long lanh rưng rưng. Anh đưa tay ôm mặt, giọng run rẩy: “Anh đã thấy con, vô cùng nhỏ bé, không xấu chút nào, lông mi rất dài, tóc rất dày. Là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp. Bàn tay và bàn chân nhỏ xíu, nhỏ hơn mấy đứa anh của nó nhiều… Gương mặt con tím tái”.

Nước mắt người đàn ông rơi xuống, anh muốn nói rằng anh yêu đứa trẻ đến chừng nào, nói rằng nỗi đau của anh không kém gì cô, nhưng anh không thể nói nên lời.

Kỷ Tinh nhìn thẳng vào mắt anh, cô thấy nỗi đau ngập tràn trong đó. Bỗng chốc, cô òa khóc.

“Nhưng mà Tinh ạ, chúng mình vẫn còn ba đứa con trai. Bé Sâm, bé Cẩn, bé Du, chúng cũng là con em. Chúng cũng mất em gái, thậm chí chúng còn chưa hiểu chết là gì.”

Kỷ Tinh bỗng cúi đầu, ôm mặt, khóc nức nở không ngừng.

“Anh sợ em sẽ như thế này. Đau đớn, tự trách, áy náy, oán giận, lại không tìm thấy lối thoát… Nhưng mà Kỷ Tinh, em quên rồi ư, anh chính là lối thoát của em.”

Ngày hôm đó, Kỷ Tinh nhào vào vòng tay Hàn Đình, ôm anh khóc thật to, khóc thảm thiết.

Anh luôn là lối thoát của cô.

Xin lỗi, em đã quen với điều đó nên suýt thì quên mất.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.