Bắc Kinh Nào Đẹp Bằng Em

Chương 86: Ngoại truyện: Năm thứ mười lăm



Lên mười hai tuổi, bé Sâm đã cao gần bằng Kỷ Tinh.

Năm ấy, ngay trước sinh nhật Hàn Đình, Kỷ Tinh hẹn bé Sâm cùng đi làm quà tặng.

Cô tan làm sớm rồi đến trường quốc tế đón con. Cậu bé cao gầy bước ra khỏi sân trường thì nhìn thấy mẹ.

Kỷ Tinh mỉm cười, lại một lần nữa nhận ra gương mặt con trai ngày càng tuấn tú, lạnh lùng giống hệt Hàn Đình, lúc cười lên đã giống mà dáng vẻ lúc bước đi cũng y như đúc.

Cô khoác cánh tay con, hỏi: “Em đâu con?”

“Bố đâu ạ?” Cậu cùng lúc hỏi.

Hai mẹ con nhìn nhau giây lát rồi phì cười “Chơi bóng rổ.”

“Họp.”

Đi dọc đường, Kỷ Tinh thấy vệ đường bán kẹo hồ lô. Cô bảo: “Mời mẫu hậu của con ăn món gì đi?”

Bé Sâm móc điện thoại di động ra, nói: “Con muốn sơn tra, mua dâu cho mẹ nhé?”

“Ừ.”

Hai mẹ con mỗi người cầm một xâu, ngồi trong xe ăn. “Ngon không ạ?”

“Cũng ngon.” Kỷ Tinh khen, “Nhưng không ngọt bằng lần trước bố mua cho mẹ”.

Bé Sâm “xì” hai tiếng: “Món gì bố tặng mà chả tuyệt”.

Kỷ Tinh lườm con.

Bé Sâm cắn một miếng sơn tra, đột nhiên hỏi: “Hôm nay tâm trạng mẹ có tốt không?”

“Sao con lại hỏi thế?”

“Mỗi lần sinh nhật của bố, của con, hay của Cẩn và Du, me đều than thở một hồi, không hồi tưởng lại hồi sinh bọn con vất vả thì cũng cảm khái thời gian trôi nhanh.”

“Thì đúng là vất vả mà. Nhất là em ba nghịch như quỷ sứ.”

Bé Sâm hỏi: “Em ấy là quỷ sứ thì mẹ đối với bố là gì?”

Kỷ Tinh cốc đầu cậu, đáp: “Mỗi lần sinh nhật bố con, mẹ đều… Chậc, con là trẻ con, sẽ thấy thời gian trôi chậm; mẹ với bố con thì lúc nào cũng thấy không đủ thời gian”.

Bé Sâm không thể đồng cảm với mẹ, không nói gì. Lát sau cậu hỏi: “Mẹ ơi, giờ mỗi lần nhớ đến em gái, mẹ có còn buồn không?”

“Một chút. Nhưng khó khăn đã qua rồi.”

Cái chết của con gái là khủng hoảng lớn nhất trong cuộc hôn nhân của cô với Hàn Đình, nhưng sau tất cả, họ đã cùng nhau vượt qua. Quãng thời gian đó, sau khi đối đầu, xa cách nhau, cuối cùng họ đã buông bỏ tất cả, tâm sự, ở bên nhau và xoa dịu cho nhau, cùng vượt qua những ngày đen tối và buồn khổ nhất.

Cô chợt phát hiện ra rằng chẳng biết tự lúc nào, tình cảm giữa họ đã vượt lên trên tình yêu mà cô từng mong muốn, trở thành sự ràng buộc và liên kết sâu sắc, vững vàng tựa rễ cây đâm sâu vào lòng đất.

“Chỉ tiếc.” Kỷ Tinh nói, “Gia đình mình không có được một cô công chúa nhỏ”.

Bé Sâm nhai kẹo hồ lô, đáp: “Chả phải mẹ là công chúa nhỏ của nhà mình à?”

“…” Kỷ Tinh không ngờ mình già đầu thế này rồi còn bị con trai trêu chọc. Cô cười, “Ai dạy con nói câu này đấy?”

“Bố ạ.” Bé Sâm nhún vai. “Con nổi hết cả da gà lên đây này.”

Kỷ Tinh ăn dâu, thật là ngọt. Cô nói: “Mẹ cứ tưởng con ở trường chuyên trêu chọc các bạn nữ”.

Bé Sâm: “… Giờ con chỉ muốn học hành cho tốt thôi”.

Kỷ Tinh: “Học thì học, nhưng hai năm nữa cũng phải có tình yêu bọ xít chứ”.

Bé Sâm: “…”

Kỷ Tinh: “Nghe rõ chưa?”

Bé Sâm: “Con biết rồi. Nếu không, sau này sẽ giống bố, không đủ kinh nghiệm, chỉ tìm được người như mẹ”.

Kỷ Tinh nhướng mày: “Mẹ thì sao?”

Bé Sâm vờ ra vẻ ghét bỏ: “Mẹ chỉ biết làm nũng thôi”.

Kỷ Tinh: “…”. Đúng là, cô quá dựa dẫm, bám dính lấy Hàn Đình.

Giống như lần trước cả nhà đi Đức chơi, lúc ăn cơm, Kỷ Tinh không muốn ăn ớt xanh, bèn khẽ đẩy vai Hàn Đình, thì thầm: “Không muốn ăn ớt xanh đâu…”

Hàn Đình bèn gắp ớt xanh khỏi đĩa của cô, chuyển hết quả bơ trong đĩa của mình sang cho cô.

Bé Du thấy vậy, cũng hí hửng bắt chước: “Bố ơi… con không muốn ăn ớt xanh…”

Hàn Đình nghiêm khắc nhìn cậu một cái, bé Du im lặng nhét ớt xanh vào miệng.

Cuộc sống hằng này lúc nào cũng vậy nên bé Sâm luôn cho rằng mẹ là một người vừa vui vẻ vừa mềm yếu, và chỉ vậy mà thôi. Mãi đến một lần đến công ty tìm mẹ, thấy vẻ chuyên nghiệp và nghiêm túc của mẹ trong cuộc họp, cậu bé mới thay đổi ấn tượng của mình.

Hai mẹ con về nhà làm quà.

Hơn một tuần qua, bé Sâm, bé Du và bé Cần giúp Kỷ Tinh quay video, tìm những đoạn băng và bức ảnh ghi lại cuộc sống của họ trong mười năm qua, chọn tư liệu và chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.

Hôm nay, hai mẹ con chỉ cần hoàn thiện một chút là xong. Bé Sâm ngồi bên cạnh giúp, nhìn Kỷ Tinh lướt qua từng khung hình một cách cẩn thận. Đột nhiên, cậu lên tiếng: “Mẹ”.

“Ừ?”

“Câu con nói lúc trước chỉ là đùa thôi.”

Kỷ Tinh nghĩ mãi mới nhớ ra, cô thuận miệng đáp: “Mẹ biết”.

Cứ đến sinh nhật của bất cứ thành viên nào trong gia đình, cô đều hào hứng đến mất ngủ.

Đêm hôm ấy, trước khi đi ngủ, Hàn Đình khẽ cười cô: “Hôm nay lại mất ngủ nhỉ?”

“Vâng” cô nghiêng người, đối diện với anh: “Thời gian trôi nhanh quá”.

“Ừ, lại một năm nữa qua đi.” Hàn Đình nói. Trong những năm gần đây, ngay cả Hàn Đình cũng ngày càng cảm nhận được rằng thời gian trôi nhanh như nước, không tài nào níu giữ lại được.

“Em vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh. Anh ngồi trong xe, trông rất đẹp trai.” Kỷ Tinh vuốt ve mí mắt anh. “Lúc ấy ai mà tưởng tượng được rằng chúng mình sẽ đến với nhau?”

Hàn Đình hơi cụp mắt xuống. Anh cũng nhớ lại cảnh tượng năm đó. Anh nói: “Giờ đã có hơn ba đứa con, đứa nhỏ nhất cũng đã học cấp một rồi”.

“Đứa nào đứa nấy lớn rõ nhanh! Em vẫn nhớ dáng vẻ của anh lần đầu tiên em ra khỏi phòng đẻ. Mắt anh đỏ hoe. Em cảm động chết đi được.”

“Cảm động?” Hàn Đình đáp, “Anh nhớ lúc đó đầu tóc em ướt sũng, mặt trắng bệch, tủi thân đánh anh một cái, mắng rằng tất cả đều tại anh”.

Kỷ Tinh cười khúc khích, úp mặt xuống gối.

Cô biết rất rõ, những năm vừa qua, mỗi lần sinh con, cô đều dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Anh cũng vậy, đúng ba lần.

Cô nhìn anh, đôi mắt bất giác chứa chan tình cảm. “Sao thế?”

“Tự dưng nhớ lại lời thề anh nói trong đám cưới, dù suôn sẻ hay trắc trở, vẫn không bao giờ từ bỏ. Anh lúc nào cũng giữ lời.”

“Đám cưới…” Anh nhớ lại, khẽ cười.

Hai người nhìn nhau.

Đôi mắt Kỷ Tinh sáng lên: “Có muốn xem video không?”

Hàn Đình lật chăn ra: “Đi”.

Một người đi bật máy tính tìm video, một người tìm điều khiển từ xa để điều chỉnh TV. Sau đó hai người quay lại giường ngồi với nhau, màn hình TV hiện lên hình ảnh hôn lễ mười lăm năm trước.

Họ tổ chức hôn lễ trong rừng hoa anh đào, rất đơn giản, chỉ có người thân và bạn bè thân thiết của cả hai bên.

Lúc đó họ vẫn còn trẻ. Tất nhiên, giờ cũng chưa đến nỗi già, có lẽ vì cuộc sống quá vui vẻ nên khuôn mặt cũng ngập tràn hạnh phúc.

Trong hôn lễ có một đoạn mà Kỷ Tinh xem mãi không chán. Lúc đó, cô mặc váy cưới, nâng niu bó hoa, bước đến bên Hàn Đình. Mặt cô ửng đỏ, nhìn anh qua tấm khăn voan mỏng manh.

Anh bước tới, nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên má cô, rồi lại hôn lên môi cô.

Cạnh đó, người chủ trì nghi thức bảo: “Chú rể đừng vội, phải vén tấm khăn voan này lên chứ”.

Bạn bè và người thân đều phá lên cười.

Kỷ Tinh đỏ mặt, ngây ra nhìn anh. Hàn Đình cũng cười, anh sờ mũi, mặt đỏ bừng, vén tấm khăn voan lên rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.

Người đàn ông hơi nâng cằm, khung xương hàm vô cùng sắc sảo và gợi cảm.

Kỷ Tinh xem tới đây, quay sang nhìn Hàn Đình.

Hàn Đình cũng nhìn cô: “Sao thế?”

Cô nghiêng đầu: “Anh Hàn này, sao trông anh chẳng già đi chút nào thế? Anh có ăn thuốc tiên gì không?”

Hàn Đình đáp: “Ăn mỗi em thôi”.

Cô không nhịn được cười, vùi đầu vào vai anh, trong chăn, chân cô khẽ đá anh rồi đột nhiên thì thầm: “Hình như em đã già rồi”.

Hàn Đình nâng cằm cô lên, nhìn cô đắm đuối. Làn da cô vẫn rất đẹp, dù khóe mắt đã bắt đầu có nếp nhăn, đôi mắt cô vẫn sáng long lanh. Anh cúi đầu hôn lên mắt cô và nói: “Vẫn hệt như năm ấy”.

Trái tim Kỷ Tinh run rẩy: “Cảm ơn anh”.

“Cảm ơn gì?”

“Cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc. Bởi vì ở bên anh em rất vui nên em mới có thể trẻ trung xinh đẹp thế này.” Kỷ Tinh nói xong câu cuối thì phì cười.

“Em cũng tự tin quá nhỉ?” Hàn Đình hỏi. Cô cười đến nỗi rung cả vai anh. Anh cũng không nhịn được cười, vai khẽ rung lên.

“Còn anh thì sao?” Cô hỏi “Kết hôn với em, anh có hạnh phúc không?”

Hàn Đình đáp: “Em vừa nói đó thôi, anh không già đi chút nào mà”.

Kỷ Tinh sững sờ, rồi lại cười thành tiếng.

Hai người đang cười thì có tiếng gõ cửa. Khỏi cần đoán cũng biết là ba hoàng tử nhỏ.

Hàn Đình nói: “Vào đi!”

Cánh cửa nhanh chóng bật mở, ba cậu bé nhanh như cắt chui vào phòng. Bé Du nhảy lên giường đầu tiên, tặng cho Hàn Đình một cái ôm thật chặt:

“Chúc mừng sinh nhật bố!”

“Quá nửa đêm rồi. Chúc mừng sinh nhật bố!”

Bé Cẩn nói: “Mẹ ơi mau tặng quà cho bố đi!”

Kỷ Tinh gõ bàn phím máy tính, tắt đoạn phim đám cưới trên màn hình TV, một đoạn video khác lại xuất hiện. Nhạc nền du dương pha nét vui tươi. Hình ảnh đầu tiên là một bức ảnh của Hàn Đình trên sân khấu Hội nghị Thẩm Quyến nhiều năm trước. Bên cạnh là “gói biểu cảm” với dòng chữ: “Vâng, chính là anh! Hôm nay chúng ta sẽ kể câu chuyện về người đàn ông này!”

Những bức ảnh tiếp theo kể câu chuyện về thành tựu của Hàn Đình mấy năm đó và giới thiệu ngắn gọn về anh. Lát sau, xuất hiện bức ảnh Kỷ Tinh cười thật tươi ở Đức, với dòng chữ: “Sau đó, anh đã gặp gỡ người đẹp vô song này, mới gặp lần đầu đã đổ, gặp đến lần thứ hai thì yêu”.

Hàn Đình bất giác nhoẻn miệng cười. Anh nhìn từng tấm ảnh, từng dòng chữ, nhìn người đàn ông trong câu chuyện từ lúc chỉ có một mình cho tới khi nắm tay người phụ nữ ấy bước vào lễ đường, từ lúc tận hưởng thế giới của hai người cho đến khi các con lần lượt chào đời, từ lúc anh chinh chiến trên thương trường, mở rộng quy mô sự nghiệp cho đến lúc dự lễ trao thưởng cho thành tích học tập của các con. Vô số hình ảnh và video ngắn ghi lại tất cả những khoảnh khắc quan trọng mà họ đã trải qua trong suốt những tháng năm ấy, kể cả lần mất con gái. Dòng chữ bên cạnh viết: “Trong lúc cả gia đình đều đang đắm chìm trong buồn thương, cần đến sự an ủi của anh, nhưng chẳng ai nhớ được rằng, chính anh cũng cần an ủi”.

Hàn Đình cúi đầu cười, giấu đi đôi mắt ướt.

Phần cuối câu chuyện, ba đứa con trai đã lần lượt ghi hình, nói lời chúc sinh nhật mà chúng dành cho bố. Nói xong, nhạc dừng lại, cặp song sinh đồng loạt vỗ tay.

Hàn Đình đưa tay lên che mắt. Anh chỉ cười, lắc đầu, nhưng nhất quyết không bỏ tay ra.

Cho đến khi bé Sâm nói: “Mẹ ơi, mẹ có ghi lại lời chúc không?”

Hàn Đình ngẩng đầu, thấy video vẫn đang chạy, nhưng không có nhạc. Ngay sau đó, Kỷ Tinh xuất hiện trên màn hình, trong tay ôm mấy tấm bìa màu trắng rất to, cười toe toét.

Tờ đầu tiên viết: “Mấy câu này xúc động quá nên em đành viết lên giấy”.

Video không có tiếng, cả căn phòng yên ắng. Kỷ Tinh hạ tờ bìa thứ nhất xuống, trên tờ thứ hai viết:

“Anh Hàn, kết hôn được mười lăm năm, chèo chống cả gia đình, vất vả cho anh rồi.”

Tờ tiếp theo:

“Mỗi năm, em đều không muốn đón sinh nhật của anh cho lắm, bởi vì em không muốn anh già đi, không muốn anh mệt mỏi, không muốn anh kiệt sức. Mong anh trẻ mãi không già.”

“Nhưng… hình như điều đó hơi bất khả thi. Cho nên, không sao cả, em sẽ già đi cùng anh.”

“Những năm qua, em sống vô cùng hạnh phúc. Ba con cũng rất hạnh phúc, nhờ có anh.”

“Cảm ơn anh đã trở thành trụ cột cho gia đình này. Cảm ơn anh đã nâng đỡ cuộc sống của em và các con.”

“Anh cứ yên tâm nhé, em sẽ cố gắng hơn, sẽ khiến anh ngày càng hạnh phúc hơn. Em sẽ ủng hộ anh nhiều hơn.”

“Những sinh nhật còn lại của cuộc đời này, em sẽ luôn cùng anh chào đón.”

“Hàn Đình, chúc mừng sinh nhật.”

“Em yêu anh, yêu anh nhất.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.