“Biểu ca, chúng ta vẫn còn ở trên xe ngựa.” Yến Tuyền tránh né không cho hắn hôn, phải biết lúc này không những có xa phu ở đây mà trong tay áo của nàng vẫn còn một con quỷ đây này.
Dù trước đó nàng đã cảnh cáo Lưu Thừa đừng lên tiếng nhưng cũng không thể cho hắn ta nghe xuân cung sống được.
Yến Tuyền không thể bỏ Lưu Thừa ra ngoài, chỉ đành mượn xa phu làm lý do: “Lỡ như xa phu nghe được, ta không thèm nhìn mặt huynh nữa đâu.”
Tống Thanh Dương chỉ vừa mới mút mát được một chút, đang say mê đắm chìm thì sao buông tha cho được. Dù hắn lên tiếng trả lời cũng không nỡ buông ra, vừa liếm vừa ậm ờ nói: “Bảo hắn đi là được.”
“Hắn đi thì ai đánh xe?”
“Chúng ta tự đánh.”
Tự đánh? Yến Tuyền chưa kịp suy nghĩ thì hắn đã cắn nhẹ vào ngực nàng, hàm răng khẽ cọ vào nhũ tiêm bị hắn liếm cứng rắn, cơn đau thoang thoảng xen lẫn với sự sung sướng cực hạn khiến Yến Tuyền phải rên lên thành tiếng.
Tống Thanh Dương không trả lời câu hỏi của nàng, không biết vì hắn bận thưởng thức bầu ngực đẫy đà của nàng nên không thể nói chuyện hay cố tình thừa nước đục thả câu, không chịu lên tiếng.
Lúc này trên đường không còn ánh đèn, ánh trăng len lỏi qua màn trúc vào trong, phủ lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau.
Đôi tay của Yến Tuyền giơ lên thật cao, vạt áo đã được nới lỏng, nửa người trên trần trụi trắng nõn xuất hiện trong không khí. Hai bầu ngực trắng tròn bị Tống Thanh Dương liếm mút, nước bọt thấm ướt đôi gò bồng khiến nó trông sáng bóng hơn. Dưới ánh trăng, chúng như hai miếng đậu hũ trắng trẻo vừa ra khỏi lồng hấp, được tô điểm bởi những cánh hoa phơn phớt hồng, thi thoảng lại run lên khi xe ngựa xóc nảy, tạo thành những hình ảnh lắc lư lên xuống.
“Ta muốn cắn mạnh lên người muội một cái, để xem muội có phải được nặn ra từ đậu hũ không mà sao mềm mại đến vậy?”
Tống Thanh Dương không kìm được, cuối cùng vẫn để lại hai dấu hôn đỏ thẫm trên bầu ngực trắng tròn nõn nà của nàng.
Dứt lời, hắn kéo vạt áo và chỉnh trang y phục lại giúp Yến Tuyền, vén rèm lên bảo xa phu dừng lại.
Thoạt nhìn hắn không làm thì sẽ không dừng.
Yến Tuyền nghĩ nghĩ, nhân lúc Tống Thanh Dương nói chuyện với xa phu bèn cảnh cáo Lưu Thừa: “Nếu ngươi dám lên tiếng, ta sẽ khiến người hồn phi phách tán, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai ta sẽ thả ngươi đi.”
“Ta còn tưởng ngươi là người đàng hoàng, ai ngờ lại lén lút dan díu với biểu ca. Khó trách ngươi giúp Tần Mạn Từ đối phó với ta, bởi vì ngươi là một nữ nhân không biết liêm sỉ, dâm đãng thành thói y hệt nàng ta.”
“Xem ra ngươi muốn hồn phi phách tán, ta cho ngươi được toại nguyện.” Yến Tuyền ra vẻ muốn ra tay, Lưu Thừa vội nói: “Ngươi thề thả ta ra thì ta sẽ làm theo lời ngươi.”
“Ta thề chỉ cần ngươi nghe lời ta, ta sẽ thả ngươi đi.”
Yến Tuyền nói với Lưu Thừa xong thì xa phu cũng đã rời đi, thấy Tống Thanh Dương sắp lên xe, nàng nhanh chóng nhét người giấy vào dưới tấm đệm ghế bên trong.
Tống Thanh Dương ngồi vào vị trí xa phu đánh ngựa, không vào trong xe, hắn vén rèm lên rồi nói với nàng: “Ra đây.”
“Hả?” Yến Tuyền không hiểu ý hắn lắm. Hắn định làm gì?
“Muội ra đây thì biết.”
Yến Tuyền ra ngoài, bất giác ngước nhìn nơi đang giấu người giấy, chỉ cần tay không chạm vào đó thì chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Nàng lập tức bước ra ngoài theo lời của Tống Thanh Dương.
“Dạng chân ngồi lên đùi ta đi.”
Tống Thanh Dương vừa vỗ đùi vừa nói, Yến Tuyền nhìn nơi phồng to giữa chân hắn bèn trợn mắt như muốn rớt hai con ngươi ra ngoài: “Không thể nào! Chẳng lẽ huynh muốn làm vậy thật ư?”
“Đêm khuya thanh vắng, muội còn mặc nam trang, chỉ cần hai ta không cởi y phục thì không ai biết chúng ta đang làm gì.”
Tống Thanh Dương cưỡng chế kéo Yến Tuyền ngồi lên đùi mình, ngón tay thoáng dùng sức xe mở một cái lỗ vừa đủ ở giữa quần của nàng, để tiểu huyệt ướt dầm dề xuất hiện.
“Ướt rồi này, biểu muội cũng hứng đúng không?”
… Bất kỳ ai bị sờ mó lung tung kiểu này cũng sẽ có phản ứng thôi.
Yến Tuyền xấu hổ cực kỳ, nàng chột dạ dòm ngó xung quanh. Hôm qua nàng cả gan phóng túng trong rừng cây là vì biết nơi đó hoang vu vắng người, ngoài nhóm của họ ra thì chẳng còn ai cả. Có điều hiện giờ hai người đang ở trên khu chợ sầm uất, ban ngày người đến người đi rất đông, những căn nhà quanh mình đều có người ở, thi thoảng nàng còn nghe dăm ba tiếng thì thầm truyền ra nữa là.
Nhưng nếu làm thế, nàng không cần lo người giấy được giấu bên trong sẽ bị phát hiện.
Yến Tuyền suy nghĩ thiệt hơn, không phát hiện Tống Thanh Dương kéo tay nàng ấn vào côn thịt cứng rắn giữa chân, đến khi hắn lên tiếng thì nàng mới kịp hoàn hồn.
“Biểu muội lấy nó ra giúp ta đi.”
Yến Tuyền cắn môi, cuối cùng thỏa hiệp duỗi tay cởi bỏ thắt lưng quần, lấy gậy thịt nóng bỏng ra khỏi quần của đối phương.
Dương vật vừa to vừa dài, gân xanh nổi lên từng sợi trông rất dữ tợn. Có điều khi nhớ lại cảm giác sung sướng tê dại mỗi khi nó cọ vào vách thịt mềm, tiểu huyệt không khỏi mềm nhũn thêm, dâm thủy cũng tràn ra.
“Cái miệng nhỏ bên dưới thèm đến nỗi nhỏ cả dãi xuống đất rồi kìa.” Tống Thanh Dương phì cười, ngón tay thô ráp xoa nắn vùng đất cấm ướt sũng. Sau đó hắn ấn côn thịt vào trong, ma sát dọc theo khe hở của tiểu huyệt, dâm thủy bao phủ từ gốc đến tận đầu nấm làm nó biến thành ướt đẫm và dinh dính.
“Đừng cọ nữa… Mau… Mau vào đi…” Yến Tuyền không chịu đựng nổi.
Nghe nàng mời gọi, Tống Thanh Dương nâng côn thịt đẩy vào trong, đầu nấm mở đường nong khe hở ra, thân gậy thô to thuận thế lấp đầy tiểu huyệt non mềm, đâm vào bên trong hang động.
“Ưm… Căng quá…” Tuy nàng và hắn đã làm những hai lần nhưng Yến Tuyền vẫn không thích ứng được với kích thước của hắn. Từng tầng thịt mềm với những nếp uốn bất giác cựa quậy theo bản năng, muốn tống vật lạ ra ngoài, có điều làm sao tiểu huyệt non mềm biết bọn chúng càng cựa quậy và đưa đẩy bao nhiêu thì hắn càng muốn đâm vào trong bấy nhiêu.
Tống Thanh Dương hài lòng nhìn nơi kết hợp của hai người, không vội đưa đẩy mà cầm lấy roi ngựa, kéo dây cương, đánh ngựa chạy thẳng về trước.
Xe ngựa bất ngờ lăn bánh khiến Yến Tuyền la lên thành tiếng, tiểu huyệt non mềm bất giác kẹp chặt côn thịt, còn nàng vội ôm lấy hắn để ổn định cơ thể mình.
“Ai da, bắt đầu thôi.”
Tống Thanh Dương nói đoạn, xe ngựa đã bắt đầu nảy lên lần đầu tiên. Cơ thể hai người hơi lắc lư theo cú nảy này, khiến côn thịt thuận thế đâm sâu vào trong hang động.
“Biểu ca…” Yến Tuyền mất khống chế la lên, không đợi nàng ổn định thì những đợt xóc nảy liên tiếp lại đến.
Bên ngoài xe không bằng trong xe. Trong xe có đệm mềm, có thảm giảm xóc, còn ngoài xe chẳng có gì cả, vì vậy Yến Tuyền mới biết thì ra xe ngựa chạy sẽ xóc nảy đến mức này. Mỗi lần xóc nảy đều không có quy luật, lúc nặng lúc nhẹ, lúc thì lắc lư, lần nào cũng khiến nàng kinh ngạc. Mỗi khi đi qua một con đường thì nàng đều rên rỉ xoay người, tiếng nước vang lên rõ ràng trong đêm đen, Yến Tuyền vừa xấu hổ vừa sung sướng, căng thẳng không gì sánh bằng, sợ ai đó bất ngờ xuất hiện trước mặt họ.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó xuất hiện thật, vừa qua khỏi một con đường thì hai người chạm mặt người khác.
Đó là hai nha sai xách đèn lồng tuần tra.
Yến Tuyền sốt ruột khiến tiểu huyệt cũng siết chặt theo: “Biểu ca, làm gì bây giờ?”
“Không sao đâu, muội giả vờ ngủ đi.” Tống Thanh Dương ôm nàng vào lòng, Yến Tuyền hết cách chỉ đành làm theo lời hắn, vùi đầu vào lòng hắn giả vờ như mình đã ngủ rồi.