Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 117: Chương 117



"Thật là một đám điên khùng mất trí!" Yến Tuyền lắc đầu, không ngờ bọn họ còn có ý nghĩ điên rồ hơn.

Một nam nhân mặc đồ đen trong đó nói: "Cởi giày thì có gì khó, sao phải cần đến một tráng hán như vậy, ta thấy..."

Nam tử quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng trên tiểu nhị đang châm trà cho bọn họ: “Ta thấy hắn có thể làm được.”

Tiểu nhị vội vàng từ chối, nhưng khi người nọ đẩy tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc đến trước mặt hắn ta, lời từ chối của hắn ta lập tức yếu đi.

Chưởng quầy bên kia thấy thế, vội vàng chạy tới giúp giải vây nhưng lại bị nô bộc do nam nhân phái đến chặn lại ở bên ngoài.

Nam nhân áo đen nói với tiểu nhị: “100 lượng bạc, chỉ cần ngươi lấy được giày thêu của quỷ tân nương, ta sẽ cho ngươi thêm 500-600 lượng bạc, đủ cho ngươi mở một khách điếm, ngươi có muốn cơ hội phất lên chỉ sau một đêm này hay không?”

Môi tiểu nhị khẽ run, nhìn chằm chằm vào ngân phiếu, hắn ta rõ ràng đã động lòng.

Do dự một hồi lâu, cuối cùng tiểu nhị vẫn run rẩy đồng ý: "Được..."

"Được!" Nam nhân ném 100 lượng ngân phiếu vào trong lòng tiểu nhị, sau đó yêu cầu mọi người đặt cược lần nữa. Yến Tuyền nhìn bọn họ, nhẹ nhàng nói với Tống Thanh Dương: “Thế đạo này là ăn thịt người, nữ nhân bị ăn trước, sau đó là người nghèo.”

“Để ta đi ngăn họ lại.”

"Tạm thời cứ xem chuyện gì sẽ xảy ra đã. Có vẻ tiểu nhị không đủ can đảm để đi ngăn kiệu hoa lại đâu."

Yến Tuyền và Tống Thanh Dương cùng trở về phòng, hai người không ăn uống nữa, chậm rãi uống trà chờ đến giờ Tý.

Thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, chẳng bao lâu sau, Yến Tuyền ngáp dài, tựa vào vai Tống Thanh Dương, nhắm mắt lại.

Trong thoáng chốc, nàng nằm mơ thấy nhóm người bên dưới, nam nhân dẫn đầu nói với nàng: “Chỉ cần ngươi có thể tìm thấy chiếc quạt mà ta giấu trong ngôi miếu đổ nát đầy những tên ăn mày và tên vô gia cư, ta sẽ cho ngươi 500 lượng bạc, ngươi sẽ có bạc để cứu Đại ca ngươi."

Yến Tuyền trợn mắt, cả nhà nàng đều đã chết cả rồi.

Ngay lúc nàng định từ chối, bên cạnh có mấy người đột nhiên nói với nàng: “Xuân Ni Nhi, chỉ là một cái quạt thôi mà, rất dễ tìm, nếu tìm được thì bệnh của Đại ca sẽ được chữa trị, Nhị ca và Tam ca cũng có tiền cưới vợ.”

Xuân Ni Nhi? Yến Tuyền cúi đầu nhìn lại mình, mới phát hiện mình đã biến thành một tiểu cô nương xa lạ từ bao giờ.

Y phục của tiểu cô nương đầy những mảnh vá, giày thủng lỗ chỗ có thể nhìn thấy ngón chân, lòng bàn tay cực kỳ thô ráp, trông như một người thường xuyên phải làm việc.

Dưới sự khuyên bảo của người nhà, Yến Tuyền không hiểu sao lại đồng ý, được những nam nhân đó đưa đến một ngôi miếu đổ nát.

Trời chưa tối, mấy tên ăn mày và vô gia cư còn chưa trở về, Yến Tuyền vội vàng lục lọi trong ngôi miếu đổ nát, nàng tìm thấy chuột, gián và mấy con côn trùng không biết tên nhưng lại không tìm thấy chiếc quạt nào.

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động, có người tới, Yến Tuyền vội vàng trốn sau bức tượng, chính là những tên ăn mày và vô gia cư đã trở về.

Mỗi người nằm trong một góc riêng, cũng mặc kệ trên mặt đất có sâu bọ hay không, cứ thế đi ngủ.

Khi bọn họ đã dần chìm vào giấc ngủ, bầu trời tối sầm lại, không có lấy một tia sáng, việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn hơn.

Yến Tuyền cẩn thận tìm bên người bọn họ, nàng mò mẫm lục lọi, cố gắng hết sức để không đánh thức bọn họ.

Mồ hôi làm ướt đẫm bộ xiêm y mỏng manh của nàng, mùi thơm trên cơ thể nàng nhỏ xuống theo từng giọt mồ hôi, đột nhiên có một đôi bàn tay to lớn ôm lấy nàng từ phía sau: "Ái chà, nửa đêm lại có một tiểu cô nương đến miếu hoang."

Nam nhân vừa nói vừa đưa tay sờ soạng nàng, cặp vú nhỏ bị hắn ta nắm lấy nhéo một cái.

Mọi người nghe thấy tiếng động đều tụ tập lại, từng đôi bàn tay to sờ vào người nàng, Yến Tuyền sợ hãi hét chói tai, nhanh chóng giải thích: "Ta đến đây tìm quạt!"

"Trời tối khó tìm lắm, chờ trời sáng các thúc thúc sẽ tìm giúp ngươi, bây giờ ngươi vui vẻ với các thúc thúc trước đã."

Dù nàng có giãy giụa thế nào vẫn bị bọn họ lột sạch xiêm y, Yến Tuyền la hét không ngừng, bị Tống Thanh Dương đánh thức mới nhận ra đó là một giấc mơ.

"Sao lại gặp ác mộng thế?" Tống Thanh Dương lau mồ hôi trên trán giúp nàng.

Yến Tuyền ôm chặt Tống Thanh Dương, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, đột nhiên trong gương đồng, nàng nhìn thấy một nữ quỷ bay lơ lửng ngoài cửa sổ phía sau mình.

Yến Tuyền lập tức quay đầu nhìn lại, nhận ra giấc mơ vừa rồi chính là những gì nữ quỷ đã trải qua, chắc chắn nàng ấy đã bị trò cá cược của nhóm người phía dưới hại chết.

Yến Tuyền đang muốn đi hỏi nàng ấy, bỗng nhiên bên dưới vang lên tiếng khua chiêng gõ trống, kiệu hoa đã tới!

Tống Thanh Dương ôm Yến Tuyền đến bên cửa sổ, nữ quỷ không dám tới gần Tống Thanh Dương, trong nháy mắt đã bay đi, Yến Tuyền đành phải bỏ cuộc, nhìn về phía chiếc kiệu bên dưới.

Khác với lễ cưới thông thường, phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội nhà gái cũng đi theo bên kiệu, vừa rải tiền giấy vừa hô: “Tú Đào, đi nhé, phụ mẫu đưa con về nhà trượng phu, từ giờ trở đi con sẽ làm ma nhà Tất gia."

Giọng của họ đã hơi khàn, nghĩ đến đoạn đường này lại không ngừng hô to.

Cửa khách điếm mở ra, tiểu nhị bị một nhóm người đẩy ra ngoài.

Tiểu nhị run rẩy nhìn đội đưa dâu ngày càng gần, nghĩ đến những ngân phiếu đó, hắn ta khẽ cắn môi, vẫn lao về chỗ kiệu hoa.

Người đưa dâu không ngờ hắn ta lại xông tới như vậy, còn chưa kịp phản ứng đã để hắn ta nhào vào kiệu hoa.

Kiệu phu buông tay, chiếc kiệu ầm ầm rơi xuống đất, thi thể không hiểu sao bị văng ra ngoài, đè lên người một nam nhân phía trước. Tiểu nhị nhanh chóng quay người cởi giày của thi thể, lúc này những người khác mới phản ứng lại, chạy vội tới kéo hắn ta, một đám người ngươi đẩy ta ta chen ngươi, ngã thành một đám.

Dưới sự cám dỗ của đồng tiền, tiểu nhị đã lấy được đôi giày thêu và một chiếc chân đã thối rữa của Hoàng Tú Đào bất chấp sự ngăn cản của mọi người. Hoàng Tú Đào đã chết được một thời gian, trong mùa hè nóng nực này, thi thể đã thối rữa đến nỗi không còn hình dáng. Dù ông mối quỷ có dùng bí pháp để trang điểm cho nàng ấy nhưng bản chất vẫn là một thi thể đã rữa nát, bị bọn họ kéo đẩy như thế sao có thể chịu được.

Chân bị xé toạc, thi thể không còn nguyên vẹn, bí pháp của ông mối quỷ mất tác dụng, thi thể ban đầu tưởng chừng như còn sống sờ sờ bỗng hóa thành một bãi thịt thối nhớp nháp, hôi hám, dính lấy tất cả mọi người.

Mọi người nôn mửa đứng lên, không ai để ý rằng nam nhân vừa bị thi thể đè lên vẫn chưa đứng dậy, miệng và mũi đã bị thịt thối rơi ra bịt kín hoàn toàn, người đang đứng xem trò hay chú ý đến, vội vàng nhắc nhở: "Người đó hình như sắp chết rồi!"

Tống Thanh Dương nhảy từ lầu hai xuống nhưng vẫn không kịp kéo nam nhân kia ra khỏi xác thối, phụ mẫu Hoàng gia lập tức lao tới, sau đó mới biết được người chết chính là Hoàng Văn Kim, nhi tử duy nhất của Hoàng gia.

Hoàng phụ không tin nhi tử mình lại chết như thế này, ông ta ôm người đến trước mặt ông mối quỷ: “Triệu huynh, nhanh, ông mau tới xem Văn Kim đi.”

Cả người ông mối quỷ lúc này cũng toàn là nước thi thể, ông ta nhìn Hoàng Văn Kim trong ngực Hoàng phụ, lại nhìn thi thể Hoàng Tú Đào cách đó không xa, sắc mặt cực kì khó coi: “Ý trời không thể trái, Hoàng Văn Kim nhà ông vẫn không giấu được ông trời.”

"Không, không thể nào. Không phải ông nói đổi thọ thành công sẽ kéo dài tuổi thọ sao? Ta còn có bốn nữ nhi, ông tiếp tục đổi thọ đi! Lấy tuổi thọ của chúng cho Văn Kim mượn!"

Yến Tuyền sửng sốt, không ngờ rằng Hoàng Tú Đào thực sự bị đệ đệ đổi lấy tuổi thọ.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.