[Cao H] Nghiện Yêu

Chương 10: Chương 10



Giản Mục Xuyên thấy cô lau xong thì đỡ cô dậy, đầu tiên anh đưa cô đi rửa tay, sau đó mới dìu cô về giường bệnh.
Lúc làm những việc này, biểu cảm trên gương mặt Giản Mục Xuyên không hề thay đổi, như thể đây là chuyện hết sức bình thường. Chỉ có điều là phần đũng quần hơi nhô lên của anh vẫn chưa xẹp xuống, dù có lớp áo blouse trắng che bớt nhưng người ngoài vẫn có thể thấy rõ.
Trần Trừng cảm thấy bình thường mình cũng xem như là rất hoạt ngôn, nhưng khi ở trước mặt anh rể, ngoài ngại ngùng với đỏ mặt ra thì cô không biết nên làm cái quái gì nữa.
Vừa quay lại giường bệnh, Trần Trừng đã luống cuống cài cúc áo. Trước đó cô vừa bị anh rể nhìn thấy thứ quý giá nhất của mình, không ngờ giờ lại bị nhìn thấy đầu vú nhanh như vậy.
Có lẽ giờ cô đã trở thành một con điếm chính hiệu trong mắt anh rể rồi! Huhu
Thời điểm Trần Trừng ảo não định tìm chủ đề để cứu vãn sự im lặng này thì bỗng nghe anh rể nói: “Nằm xuống đi, anh massage cho em.”
“Massage ?” Trần Trừng ngây người nhìn anh: “Anh định massage ở đâu?”
“Không phải hai bên xương hông của em còn đau à?” Giản Mục Xuyên hỏi lại.
Trần Trừng ồ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường bệnh.
Khi bàn tay anh rể luồn qua lớp vải quần áo chạm vào eo cô, cảm giác tê dại từ sau eo truyền khắp nơi. Trần Trừng sợ tới mức cắn môi, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng rên rỉ.
.Trần Trừng vốn tưởng việc massage sẽ dễ chịu hơn châm cứu một chút, bởi vì khi châm cứu thì phải cởi quần, massage thì không. Anh rể sẽ massage cách lớp vải áo của cô.
Nhưng chẳng mấy chốc Trần Trừng đã nhận ra một sự thật, đó là cô suy nghĩ quá đơn thuần rồi.
Bởi vì trên người cô có quá nhiều vết thương, chân đi lại cũng không tiện nên lúc mặc quần áo bệnh viện Trần Trừng không mặc đồ lót bên trong.
Nói cách khác, bây giờ Trần Trừng đang ở trạng thái bên trong trống rỗng, mà đồ bệnh nhân được làm từ vải dệt khá mỏng nhẹ, bình thường mặc trông sẽ rộng thùng thình không rõ, nhưng đến khi nằm yên lớp vải sẽ dính vào da làm nổi bật các đường nét cơ thể Trần Trừng.
Trần Trừng ngoan ngoãn nằm thẳng trên giường, hai tay buông thõng hai bên, nhưng sau đó lại không nhịn được mà căng thẳng tới nỗi túm chặt ga giường.
Giản Mục Xuyên đeo khẩu trang nên Trần Trừng không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ biết đôi mắt thâm thuý ấy luôn dõi theo bàn tay đang dạo chơi trên eo cô, ánh mắt ấy làm Trần Trừng cảm thấy áp lực hơn rất nhiều.
Bàn tay của người đàn ông rất lớn, cũng rất có lực. Lòng bàn tay ấm áp, thời điểm anh miết dọc hai bên sườn eo, Trần Trừng không nhịn được mà há miệng thở dốc.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Giản Mục Xuyên hỏi với giọng điệu bình tĩnh: “Anh làm mạnh quá à?”
Trần Trừng lắc đầu, tỏ vẻ vẫn nằm trong khả năng chịu đựng.
Giản Mục Xuyên không nói thêm gì nữa, tập trung vào việc massage. Trần Trừng nhìn trộm anh, thật không ngờ một người đàn ông nghiêm túc như vậy lại cương lên khi đưa cô đi tiểu.
Đầu tiên tay anh rể xoa ấn vài lần ở hai bên sườn eo của cô, sau đó từ từ lần mò xuống phần xương hông của cô.
Anh bảo cô nghiêng người lại chút, một tay đặt phía sau eo, một tay dừng lại chỗ xương hông của cô, rồi dùng kỹ thuật ấn mạnh: “Đau không?”
Anh hỏi Trần Trừng.
“không đau lắm.” Trần Trừng trả lời.
Không đau nhưng mà nứng lắm đó! Trần Trừng nghĩ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.