Mưa to như trút nước, bầu không trung tối như mực.
Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu không có áo mưa, chỉ có thể dầm mình trong mưa, đi theo đoàn người Lê Tịnh tới gần xe bán tải của người bị tình nghi. Họ thấy tấm vải bạt trên chiếc xe bán tải đã bị mở ra, rất nhiều máy móc vốn được che đậy bên dưới nay đã bị hai người kia vận chuyển vào trong sơn động.
Lại nhìn sơn động trên cao, cách mặt đất ước chừng mười mét, chỗ cửa động có một cái thang dây được thả xuống, thông qua thang dây có thể trèo thẳng lên trên.
Để cẩn thận hơn, Lê Tịnh không nói gì, chỉ liên tục giơ tay ra hiệu với cấp dưới của cô ta. Sau khi mấy đặc công hiểu ý thì lập tức triển khai hành động.
Một viên đặc công trong số đó vốn dĩ phụ trách giám sát Triệu Ngọc đã dùng một công cụ đặc biệt để mở cửa xe bán tải ra, rồi vào trong xe để điều tra.
Một viên đặc công khác sau khi thăm dò độ chắc chắn của thang dây thì lập tức leo lên trên, bò tới chỗ cửa động trên cao.
Đặc công có những kỹ năng vô cùng xuất sắc, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủn đã bò vào trong sơn động.
Sau đó, Lê Tịnh nhận được câu trả lời từ phía viên đặc công đó, sau khi chắc chắn sơn động an toàn, cô ta mới tự mình bước lên thang dây, bò lên sơn động.
Triệu Ngọc biết, đừng nhìn bề ngoài Lê Tịnh có vẻ gầy yếu, nhưng dù sao cô ta vẫn là đội trưởng của phòng Đặc Cần, chắc chắn không phải hạng người đầu đường xó chợ. Nhìn thấy cảnh đang diễn ra lúc này, quả nhiên đúng như phỏng đoán, Lê Tịnh hết sức mạnh mẽ, không hề thua kém viên đặc công ban nãy.
Sau khi Lê Tịnh leo lên, dưới vách núi phía chỉ còn lại một viên đặc công cuối cùng đứng bên cạnh Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu. Mà viên đặc công này không phải người khác, đúng là người từng có quan hệ rất sâu với Triệu Ngọc - Tiêu Hàng!
Bởi vì đủ loại hiềm khích lúc trước, sau khi gặp nhau, Tiêu Hàng và Triệu Ngọc vẫn không nói gì. Giờ phút này, nhìn thấy Lê Tịnh đã vào trong sơn động, Tiêu Hàng mới nghiêng đầu về phía Triệu Ngọc, ý hỏi Triệu Ngọc rằng rốt cuộc anh có lên hay không?
Đương nhiên Triệu Ngọc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lập tức không chút do dự mà kéo Thôi Lệ Châu leo lên vách núi, đi vào trong sơn động.
Sau khi vào động, Triệu Ngọc nhìn thấy Lê Tịnh và viên đặc công đi lên sớm nhất kia đang sửa sang lại trang bị, vì không để những người vào động vừa rồi chú ý, bọn họ không mở ra bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào, chỉ đeo kính nhìn xuyên đêm đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
“Thế này... Hai người đi theo chúng tôi là được!” Lê Tịnh nhỏ giọng dặn dò: “Hai người cũng biết quy tắc rồi đó, toàn bộ hành động đều do chúng tôi phụ trách! Hy vọng hai người phối hợp cho tốt, đừng gây ra động tĩnh gì...”
Lời của Lê Tịnh có vẻ không quá thân thiện, nếu như là thường ngày, chỉ sợ Triệu Ngọc đã nổi nóng rồi. Nhưng mà bây giờ là tình huống khẩn cấp, Triệu Ngọc không còn hơi đâu so đo với cô ta, đành phải tự lấy kính nhìn xuyên đêm ra, chuẩn bị đeo lên.
Nhưng mà hắn và Thôi Lệ Châu chỉ có một chiếc kính nhìn xuyên đêm nên không khỏi do dự một chút.
“Không sao, không sao!” Thôi Lệ Châu mỉm cười, nói với Triệu Ngọc: “Chẳng lẽ anh quên tôi làm nghề gì rồi hả? Anh đeo đi, tôi không cần dùng thứ này!”
À...
Lúc này, Triệu Ngọc mới nhớ ra, đội viên này của mình là một nữ phi tặc cơ mà!
Ngay lúc Triệu Ngọc đeo kính nhìn xuyên đêm, Tiêu Hàng cũng đã bò vào sơn động. Sau đó, Lê Tịnh lại sắp xếp một số việc cơ bản, rồi mới giơ súng lục lên, bước vào sâu trong sơn động.
Triệu Ngọc cũng mang súng theo, để ngừa có chuyện bất trắc, hắn mở chốt bảo hiểm của súng rồi kéo lấy Thôi Lệ Châu, đi theo nhóm đặc công vào trong sơn động.
Sơn động chắc là được hình thành tự nhiên, chẳng những rộng hẹp không đồng nhất, hơn nữa còn liên tục gấp khúc.
Đi không được vài bước, trong lòng Triệu Ngọc đã nổi lên lên vài phần nghi ngờ. Bởi vì, hắn rõ ràng nhớ hai người kia di chuyển không ít máy móc và công cụ nặng nề từ xe bán tải vào, trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ đã làm cách nào để vận chuyển tất cả những thứ đó vào sâu trong sơn động chứ?
Chẳng lẽ... Bọn họ thực sự còn có đồng bọn tiếp ứng? Trong sơn động này còn có người khác?
Sơn động chẳng những rất sâu mà còn có lối rẽ. Tiêu Hàng đi tuốt ở đằng trước, lập tức đứng ở chỗ lối rẽ, cẩn thận quan sát.
“Hắt... hắt...”
Ai ngờ, Triệu Ngọc do bị mưa làm ướt đẫm quần áo nên đột nhiên muốn hắt hơi trong thời khắc mấu chốt này. “Hắt” cũng đã “hắt” rồi mới nhớ tới không thể lên tiếng, vội vàng nuốt tiếng “xì” phía sau trở vào, sự khó chịu trong chuyện này đúng là không cần phải nói nhiều!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Triệu Ngọc, Lê Tịnh không nhịn được lắc lắc đầu.
“Chậc chậc chậc...”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nhịn xuống hắt xì thì Thôi Lệ Châu bỗng nhiên tặc lưỡi.
Lê Tịnh nhíu mày vừa định trách cứ, lại chợt phát hiện Thôi Lệ Châu đang chỉ vào huyệt động bên tay phải, không ngừng xua tay ra hiệu cho bọn họ! Ý muốn nói là con đường này mới chính xác.
Ừm...
Thôi Lệ Châu thúc vào sườn Triệu Ngọc, Triệu Ngọc lập tức hiểu ra, nâng súng lên, đi theo hướng Thôi Lệ Châu chỉ.
Lần này, đến lượt nhóm đặc công thấy ngạc nhiên rồi. Trong động lúc này không có thứ gì chiếu sáng, bọn họ không rõ, Thôi Lệ Châu không đeo kính nhìn xuyên đêm thì làm thế nào để thấy rõ đường đi? Còn nữa, Tiêu Hàng còn chưa nhìn ra dấu vết, làm sao cô ta lại biết con đường bên phải mới chính xác?
Mấy viên đặc công thấy tò mò, nhưng Triệu Ngọc thì tin tưởng không chút nghi ngờ, hắn biết rõ năng lực của Thôi Lệ Châu, thân là con gái của vua trộm, cô ta đã từng trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, thị lực và thính lực của cô ta vượt xa người bình thường. Nếu không thì cô ta đã sớm bị cảnh sát bắt rồi!
Đi vào hang động phía bên phải, không ngờ lại liên tục xuất hiện vài con đường rẽ, có điều, sau khi đến chỗ đó thì đã không cần Thôi Lệ Châu nhắc nhở nữa, bọn Triệu Ngọc đã dần dần có thể đoán ra phương hướng chính xác rồi. Bởi vì bọn họ đã nghe thấy tiếng máy móc chạy ù ù cũng như đã thấy được ngọn đèn leo lét!
Bởi vì kính nhìn xuyên đêm mà nhìn qua ngọn đèn thì không còn nhìn rõ nữa, nên Triệu Ngọc tháo kính xuống, là người đầu tiên lần mò đến gần mục tiêu. Một đám đặc công thì đi sau lưng hắn, cực kỳ cẩn thận.
Máy móc phát ra tiếng nổ vang mãnh liệt khác thường, mặt đất gần đó cũng chấn động rất mạnh. Rõ ràng là có người đang sử dụng loại máy đào đá để đào vào trong núi.
“Suỵt...” Lúc này, Tiêu Hàng lo lắng Triệu Ngọc không đủ chuyên nghiệp, căng thẳng ra hiệu với Triệu Ngọc một tiếng, sau đó vượt qua hắn để đi lên đầu tiên.
Ai ngờ, Tiêu Hàng vừa mới đi về phía trước vài bước thì tiếng máy móc nổ vang bỗng nhiên ngừng lại! Sau đó là nhiều tiếng nham thạch vỡ vụn rầm rầm, rồi mấy tiếng gào bỗng nhiên vang lên:
“Thông rồi! Thông thông rồi! Oa... Mau nhìn kìa...”
“Đó là... Đó là cái gì? Nhanh!”
Nói xong, mọi người lại nghe thấy nhiều tiếng động lớn ồn ào xôn xao, sau đó thì đột nhiên không còn âm thanh nào nữa!
Chuyện này...
Mấy đặc công liếc mắt nhìn nhau, sau khi Tiêu Hàng nhận được ánh mắt ra hiệu của Lê Tịnh thì lập tức tăng tốc, nhanh chóng chạy đến chỗ ngọn đèn kia, Triệu Ngọc thì theo sát phía sau anh ta.
Hơn mười giây sau, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi, sau khi mọi người nhìn thấy tình hình ở đó thì lập tức chấn động!
Nơi đó chỉ là một sơn động bình thường, nhưng phần mặt đất của sơn động đã bị người ta đào một cái hố to gần ba mét vuông! Các tảng đá đào từ trong cái hố đó ra bị chồng chất ở một bên sơn động, gần như đã chắn hết cả đường đi!
Bên cửa động có rất nhiều công cụ đã bị hư hao hoặc đá vụn bị vứt đi chồng chất lên nhau, thậm chí còn có các loại đồ dùng hàng ngày như túi ngủ, đồ dùng nhà bếp và thức ăn.
Mặt khác, bọn họ còn thấy được một chiếc xe đẩy nhỏ bốn bánh, trên xe còn đặt máy khoan mới tinh! Rất rõ ràng là hai anh em kia đã dùng chiếc xe nhỏ này để vận chuyển rất nhiều công cụ vào!
Mọi người đi thật nhanh đến miệng hố rồi nhìn xuống dưới vô cùng cẩn thận, chỉ thấy cái hố kia sâu khoảng chừng hơn ba mét, điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là dưới đáy hố ngoài đá ra thì còn có cả bê tông!
Dưới ánh đèn, mọi người có thể nhìn thấy lớp bê tông đã bị máy đào đá đào ra một lỗ thủng không nhỏ, khiến một phần bê tông bị sụp đổ.
Đó...
Đó là...
Triệu Ngọc nhìn xuống dưới lớp bê tông thì thấy phía dưới rõ ràng xuất hiện một mật đạo!