Nhìn thấy một mật đạo xuất hiện dưới cái hố, Lê Tịnh không thể giữ vẻ cẩn thận được nữa, cô ta lập tức nhận ra tầm quan trọng của chuyện này nên vội vàng lui sang một bên, không ngừng nói vào máy liên lạc bên tai: “Dương Khải, Dương Khải... A lô...”
Ai ngờ, cô ta la lên vài tiếng nhưng trong máy liên lạc lại không có tiếng trả lời.
“Sơn động này quá sâu, không có tín hiệu!” Lê Tịnh nương ánh đèn nhìn thoáng qua sơn động, căng thẳng xoay người lại, dặn dò một viên đặc công khác đang có mặt: “A Dũng, thế này đi, bây giờ anh đi ra ngoài tìm Dương Khải, gọi cho tổng bộ xin trợ giúp!”
“Được!” Mặc dù đặc công kia vẫn còn chìm trong sự ngạc nhiên, nhưng vẫn tuân theo sự chỉ huy của Lê Tịnh, nhanh chóng chạy ra ngoài động.
“Tiêu Hàng! Tổ trưởng Triệu!” Tiếp theo, Lê Tịnh giơ tay cầm súng ra hiệu, ý là bây giờ chúng ta có thể đi xuống đó bắt người được rồi!
Tiêu Hàng đã sớm chờ không kịp, sau khi nhận được mệnh lệnh của Lê Tịnh thì anh ta là người đầu tiên nhảy xuống hố.
Động tác của Tiêu Hàng vô cùng nhanh nhẹn, chỉ hai ba bước đã hạ cánh nhẹ nhàng trên lớp bê tông. Giờ phút này, cái máy cắt bê tông bị nâng vào trước đó bị vứt sang một bên, khiến miệng hố mịt mù tro bụi.
Vì cẩn thận nên Tiêu Hàng khuỵu người xuống, quan sát tầng thấp nhất của mật đạo đằng trước, đợi đến lúc phát hiện không có nguy hiểm gì mới xua tay ra hiệu cho bọn Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc nhìn Thôi Lệ Châu một cái, Thôi Lệ Châu đã sớm hưng phấn đến mức không thể kìm nổi, vội vàng dùng sức gật đầu với Triệu Ngọc. Vì thế, Triệu Ngọc cũng cầm súng lên, bò dọc theo miệng hố cùng Thôi Lệ Châu.
Ngay sau đó, Lê Tịnh cũng bò xuống theo.
Bởi vì diện tích của miệng hố nhỏ dần lại, nên khi Tiêu Hàng nhảy vào mật đạo bên dưới thì không phát ra tiếng động gì. Triệu Ngọc thấy Tiêu Hàng đã đi xuống, nên hắn cũng vịn vào lớp bê tông, đi vào trong mật đạo.
Thoạt nhiên, vừa tiến vào mật đạo thì lập tức có một luồng khí vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt đập vào mặt, Triệu Ngọc lo lắng không khí nơi này không lưu thông, lập tức mở một cái máy kiểm tra tàng hình có thể đo lường chất lượng không khí.
Ngay lúc máy kiểm tra tàng hình hoạt động thì Triệu Ngọc đã mượn ánh sáng leo lét truyền đến từ phía trên để nhìn thấy rõ ràng tình hình trong mật đạo. Chỉ thấy mật đạo rộng tầm ba mét, cao chừng hai mét, vách tường và mặt đất được tráng bê tông vững chắc, rất giống với một cái hầm trú ẩn. Trên vách tường có gắn loại bóng đèn từ thời kháng chiến, các bóng đèn được nối với nhau bằng dây điện màu đen.
Lại nhìn mặt đất, hai bên đường có hai rãnh dùng để thoát nước, mà giữa mặt đất thì lại có kiểu quỹ đạo vốn chỉ dùng trong giếng mỏ!
Tuy thứ mà mắt thường có thể nhìn thấy không nhiều, nhưng thông qua đủ loại dấu hiệu cho thấy, nơi này rất có khả năng là một căn cứ quân sự quan trọng trong thời kỳ kháng chiến!
Ôi chao...
Trong lòng Triệu Ngọc ngầm thán phục, chẳng lẽ... chẳng lẽ căn cứ quân sự giấu giữa lòng núi này chính là kho báu mà phòng Đặc Cần đã tìm kiếm hơn tám mươi năm qua sao?
Nhật Bản... Đúng là rất biết đánh bất ngờ đó! Không ngờ lại dám xây chỗ như vậy ở ngay gần Nghĩa Sơn? Xem ra... Có khả năng, Thôi Lệ Châu thật sự đoán đúng rồi!
Ôi đậu xanh rau má... Vừa nghĩ tới đây, Triệu Ngọc không nhịn được cảm thấy máu nóng sôi trào, trong lòng không thể kìm nổi mà nghĩ, chẳng lẽ... cả trăm tấn hoàng kim, còn có báu vật vô giá đều bị giấu kín ở chỗ này sao?
Đây chính là...
Quan sát kết quả mà máy kiểm tra tàng hình đo lường được, chất lượng không khí trong mật đạo không có bất kỳ vấn đề gì.
Có điều... Tuy không khí không có vấn đề, nhưng Triệu Ngọc vẫn chú ý tới hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là, hắn nhìn hai bên của mật đạo, nhưng vẫn không nhìn thấy tung tích của hai người đi xuống lúc nãy!
Theo lý thuyết, hai người kia mới đi xuống không lâu, nếu bọn họ mở thiết bị chiếu sáng thì không thể nào không nhìn thấy được. Không biết có phải do mật đạo không phải đường thẳng hay không? Chẳng lẽ hai người kia đã rẽ sang chỗ khác rồi?
Hắn thấy cả hai bên của mật đạo đều có đường, nhưng lại không biết bọn họ đã đi về phía nào?
Mặt khác, Triệu Ngọc nhìn lên trên, lại chú ý tới miệng hố bị phá kia. Nơi đó vừa lúc ở ngay phía trên mật đạo, bởi vì nóc mật đạo là dùng bê tông xây nên, cho nên hai người đó mới có thể dùng máy cắt bê tông để phá vỡ phần đỉnh mật đạo.
Vị trí chuẩn xác thế này, nói như vậy... Trong tay hai người kia chắc là có thông tin chi tiết liên quan nhỉ? Hai người kia... làm cách nào để lấy được tình báo nhỉ?
Giờ phút này, Lê Tịnh cũng đã nhảy xuống lớp bê tông, đang thông qua miệng hố mà đi vào mật đạo. Tiêu Hàng thấy thế thì căng thẳng bước lên đỡ lấy Lê Tịnh.
Hả?
Trong lúc giương mắt lên nhìn, Triệu Ngọc mới chú ý tới chỗ miệng bê tông bị khoan thủng kia hình như có hơi là lạ... Đầu tiên... loại máy cắt bê tông này... Nếu là chỗ hổng vừa mới bị khoan thì sao có thể khoan được một lỗ to như vậy?
Tuy Triệu Ngọc không hiểu nhiều về mấy thiết bị đào đá phá núi này, nhưng mà hắn có cảm giác nếu tính theo thời gian thì có vẻ không quá hợp lý!
Đừng quên rằng, bọn họ bám sát hai kẻ bị tình nghi kia, một cái hố lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ cần dùng máy cắt bê tông cắt vài cái là có thể cắt ra được sao?
Hình như...
Hả?
Ai ngờ, ngay lúc trong lòng Triệu Ngọc còn nhiều nghi ngờ thì từ trên cửa động bỗng nhiên vang lên mấy âm thanh kỳ lạ. Một giây sau, một quả cầu màu đen bỗng lăn từ trên cửa động xuống!
Hả?
Đó là một quả cầu màu đen lớn cỡ bằng bàn tay, trên hình cầu có rất nhiều lỗ thủng giống như tổ ong vậy...
Ngay lúc quả cầu màu đen đột nhiên lăn xuống, cả Lê Tịnh, Tiêu Hàng và Thôi Lệ Châu đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ được.
Muốn so về phản ứng thì vẫn là Tiêu Hàng có phản ứng nhanh nhất, anh ta vừa thấy quả cầu màu đen lăn xuống thì lập tức hô to một tiếng “không hay rồi!”, sau đó nhanh chóng kéo Lê Tịnh nằm sát xuống đất, dùng thân mình che chở cho Lê Tịnh!
Tuy Triệu Ngọc phản ứng cũng không chậm, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc như tia chớp, hắn vẫn không kịp mở các loại đạo cụ như quần áo bảo hộ ra, chỉ có thể xuất phát từ bản năng mà xoay người, nằm úp mặt xuống đất...
Phốc...
Kết quả, sau khi quả cầu màu đen kia rơi xuống đất thì rất nhiều phi châm lập tức bị phun ra từ trong rất nhiều lỗ thủng của nó! Bởi vì quanh thân hình cầu toàn là lỗ thủng, cho nên phi châm bay ra cũng lao khắp bốn phương tám hướng!
Bụp bụp bụp...
Phi châm bay loạn xạ, trong phạm vi tấn công lớn như vậy, bốn người căn bản không thể tránh né, ai cũng bị phi châm bắn trúng.
Triệu Ngọc chẳng những cảm thấy sau lưng đau đớn vì kim đâm, thậm chí còn có một cây phi châm đâm trúng lỗ tai của hắn!
Á!
Triệu Ngọc ăn đau, đưa tay lên gỡ cây phi châm bắn trúng lỗ tai của mình xuống, lỗ tai lập tức chảy máu.
Mấy cây châm này...
Triệu Ngọc đang muốn xem xem mấy cây phi châm này có hình dáng thế nào? Nhưng đèn điện ở cái cửa động phía trên đột nhiên tắt phụt, trong mật đạo lập tức tối đen!
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc...
Ai ngờ trong bóng đêm, lại có hai thứ gì đó lăn xuống từ miệng hố, sau khi thứ đó rơi xuống đất, Triệu Ngọc lập tức ngửi thấy một thứ mùi vô cùng gay mũi!
Lúc này, máy kiểm tra tàng hình trong đầu hắn bỗng nhiên nhảy lên một đống tin tức, trên đó xuất hiện rất nhiều ký hiệu hóa học, hơn nữa toàn là mức cảnh báo màu đỏ!
Tuy không biết mấy ký hiệu này là cái gì, nhưng Triệu Ngọc hiểu rõ mấy thứ này tuyệt đối không tốt lành gì! Hơn nữa... ngay cả phi châm bắn trúng mình lúc nãy, chắc chắn cũng là... Cũng là...
Ôi trời ạ!
Triệu Ngọc vừa mới nghĩ tới đây thì lập tức cảm thấy choáng đầu hoa mắt, mí mắt nặng nề, buồn ngủ...
Không ổn!
Chắc chắn là bị trúng thuốc mê rồi!
Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc vội vàng nâng cao tinh thần, cùng lúc sử dụng cả thuốc giải độc tàng hình và bình dưỡng khí tàng hình!
Uy lực của đạo cụ hệ thống thì khỏi cần bàn cãi, ngay sau khi sử dụng thuốc giải độc thì thuốc mê trên người hắn lập tức bị giải, cảm giác mơ màng buồn ngủ cũng nhanh chóng tan biến.
Để có thể thấy rõ mọi thứ, hắn căng thẳng sử dụng kính nhìn xuyên đêm tàng hình, lúc này mới nhìn rõ sương mù dày đặc đang phủ kín mật đạo, loại sương mù dày đặc này có thể khiến người ta hôn mê!
Khụ khụ... Khụ khụ...
Bên cạnh Triệu Ngọc vang lên tiếng ho khan của Tiêu Hàng và Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc muốn tới gần giúp đỡ bọn họ thì lại nghe thấy phía trước mình bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập!
Hắn căng thẳng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ chỗ sâu của mật thất có hai người cao lớn song song đi đến, trong tay hai người kia cầm súng, trên mặt thì đeo mặt nạ phòng độc!